Xin chào ban tổ chức chương trình.Tôi tên là Hoàng Thị Trang sinh ngày 18:05/1999.Hiện nay đang học tập tại Nhật Bản dia chi:171-0033 豊島区高田1丁目28番4号シベールタカダⅡ102号
-
Quê quán :Thọ Xuân Đan Phượng Hà Nội.
Tuổi thơ tôi lớn lên cũng giống như mọi người, được ăn được học, được dạy dỗ. Duy nhất một thứ tôi không có là ánh mắt người đời nhìn vào tôi chưa một lần không có sự kì thị. Chua mot lan co nu cuoi.Tôi buồn, nhưng tôi quá bé để có thể nhận thức được thế nào là xấu, thế nào là đẹp, tôi cứ vô tư mang cái mác "Trang Chề"
suốt 19 năm trời mà trong lòng chưa một phút nào thấy căm hận hay khó chịu khi người đời dòm ngó và trêu chọc. Cấp 1, 5 năm tiểu học là 5 năm tôi khóc một mình trong lan can hay goc tối nào đó
Vì tôi không có bạn be de tam su5 nam cứ thế trôi qua và tôi thấy những biến cố đó đối với tôi vẫn hết sức bình thường. Tôi vẫn chịu đựng hàng ngày, tức quá thì khóc chứ chưa bao giờ mang suy nghĩ mình là một đứa bất hạnh. Rồi khi tôi vào cấp 2, học trong trường trung hoc co so Tho Xuan bạn bè trong lớp với tôi khá hoà đồng, chắc là vì tôi vui tính và hay làm trò đùa, cứ tưởng cuộc đời tôi sau 4năm nlsẽ được mọi người yêu quý, nhưng không. Tất cả mọi người ai cũng nhìn ngoại hình khuân mặt của tôi là lại phì cười chê bai,còn những anh chị khoá trên, họ nhìn thấy tôi là họ bịt mũi, y như tôi là một con sinh vật lâu ngày bị bốc mùi vậy. Chưa một lần họ dám đi gần tôi, ảnh tôi chụp vs bạn cũng là tiêu điểm để họ post lên rồi bàn tán, chế nhạo, sỉ nhục đủ thứ trên đời. Rồi tôi không được học lớp cũ nữa, tôi chuyển lớp, tất nhiên họ không thể bằng lớp cũ của tôi được. Họ vẫn trêu, vẫn xỉ vả, nhưng là sau lưng. Tôi biết, tôi bắt đầu cảm thấy ân hận và chán ghét bản thân mình đến mức trầm cảm. Đến trường tôi chưa bao giờ dám nghĩ đến chuyện sẽ đi hiên ngang giữa trường như những người bình thường, tôi phải đi nép vào trong cùng, tránh được sự dòm ngó được bao nhiêu càng tốt, về nhà tôi chỉ ôm gọn cái vi tính, ăn rồi ngủ. Thỉnh thoảng tôi ra ngoài đường cùng mẹ, người đi đường họ nhìn tôi, họ lại dễu cợt nói tôi là hàm lệch xấu xí
Những lời nói đó, tôi ghi nhớ đến lúc tôi nhắm mắt xuôi tay không bao giờ tôi quên 1 câu 1 chữ nào. Tôi mệt mỏi, tự kỉ đến mức không nói chuyện với ai, không tiếp xúc với ai, đến lớp tôi chỉ ngủ và ngủ. Tôi lên mạng xem ảnh của bạn bè, tôi thấy tự ti và tủi thân, đêm nào tôi cũng nằm khóc và chỉ ao ước môt điều sáng ngủ dậy mình sẽ thành một con người khác có nụ cười thật tươi như họ.Ngày kỉ yếu cuối đời học sinh nhìn các bạn chụp ảnh cười tươi tôi lại thèm ao ước sẽ có được nụ cười trên khuân mặt của mình.Sau ki thi PTTH tôi đã từng lấy cam đảm ra bác sỹ nha khoa nhưng họ nói hàm tôi rất nặng phải ở taii Việt Nam 2 năm họ mới nhận và chi phí lên tới 100 triệu.Tôi dường như suy sụp tôi đã quyêt định đi du hoc Nhật Bản vì yêu thích nước Nhật cũng để chốn tránh những con người đang chê bai tôi.Tôi muốn sau khi ở Nhật vè tôi sẽ có được nụ cười như bao ngươi.Nhưng không dù tôi ở đâu với khuân mặt xấu xí hàm lệch này họ cũng chê bai tôi tránh xa tôi.Tôi rất mong được sự thấu hiểu từ ban tổ chưc chương trình,Và mong muốn lớn nhất của tôi luc này có thể thay đổi khuân mặt mình,được nụ cười tươi tắn chứ không phải gựong gạo cười.Cảm ơn mọi người đã đọc tâm sự của tôi.
BÌNH CHỌN & CHIA SẺ cho THÍ
SINH để họ giành được cơ hội phẫu thuật miễn phí