Mình hiện đang là giáo viên một trường tiểu học gần cửa khẩu cam- pu- chia. Hiện tại đang sống nhờ vào gia đình chị chồng và mình đã có hai con gái nhỏ. Chuyện chẳng có gì đặt biệt nếu như không nhắc đến việc mang bầu và nuôi con, khi mang bầu thai nhi yếu nên bồi bổ cho mẹ để con trong bụng cho tốt thế là từ 42 kg mình tăng vì đến 65 kg. Chưa dừng lại, khi sinh thì thai lớn phải sinh mổ. Và cả hai lần sinh mình đều ít sữa nên ai bày ăn gì uống gì cho có sữa chồng mình liền làm ngay. Cái khổ ớt đây là sữa cũng chả nhiều lên bao nhiêu nhưng cơ thể, thân hình mình càng ục ịch hẳn lun. Mình chỉ biết tự an ủi cho bản thân sống vì con. Nhưng trớ trêu thay khi đi dạy lại, ai ai cũng ngạc nhiên và chọc ghẹo mình đủ các lời lẻ chê bai nhưng mình chả biết nói sao chỉ cúi đầu đi qua và cười gượng gạo. Còn học sinh thì thấy cô thì phì cười ngây ngô gọi cô mập. Đến lúc họp phụ huynh thì các bậc cha mẹ nhìn cô với con mặt coi thường, miệt thị chả hỏi han đến việc học của con mà chỉ góp ý cô ăn mặc này nọ... Nỗi buồn, uất ức, áp lực đến đâu thì mình luôn an ủi chính mình vì con, vì chồng là được không cần quan tâm đến ai bởi mình chả ngửa tay xin ai đồng tiền cắt bạc nào. Ấy vậy mà, người mình trân trọng, thương yêu, tin tưởng nhất lại có ngày hất luôn cho mình gáo nước lạnh vào mặt hay sát muối vào vết thương rỉ máu đang âm ỉ bấy lâu. Chồng con, chị với cháu luôn lấy mình ra trêu đùa trong mâm cơm nhiều lúc muốn giận nhưng lại thôi cứ nghĩ một điều nhịn chín điều lành. Thế nhưng sao mỗi buổi tối mình lại buồn, lại khóc vì không biết mình làm sai chỗ nào mà ai cùng thích chọc ghẹo vì thân hình của mình. Tới bây giờ mình luôn ám ảnh ngày thứ hai đầu tuần, không phải đầu tuần việc nhiều mà là đầu tuần bắt buộc phải mặc áo dài. Ai cũng thích mặc áo dài để tôn thêm dáng cho đẹp còn mình thì sao? Cứ mỗi lần mặc vào là y như rằng ngày hôm đó là chuyện cười cho mọi người bàn tán. Gia đình thì chọc mình là ông địa, xuống trường thì đồng nghiệp chọc mình quê mùa, lụm thụm. Còn các trò thì thấy cô chả chào hỏi cứ vậy mà nhìn mình như người ngoài vũ trụ. Mình chỉ ước một điều, nếu có điều ước là thực thì mình chỉ muốn quay lại lúc trước kia mình chỉ là một cô gái mảnh mai, gầy với 42 kg. Mình cũng dùng thuốc giảm cân mọi người bày hay chồng mình mua tặng mình nhân ngày sinh nhật và cả quà 20/11 học trò tặng. Nhưng không xuống được mà lại giúp mình ăn nhiều hơn. Nói ra cũng khó coi nhưng cần lắm một sự giúp để dù biết không cơ hội là bao. Hãy giúp mình một vé về với thân hình ngày xưa của mình.
BÌNH CHỌN & CHIA SẺ cho THÍ
SINH để họ giành được cơ hội phẫu thuật miễn phí