HỒ SƠ DỰ THI
Phạm Thị Hiền
Mã thí sinh:JW51372
Kính Gửi Ban Tổ Chức Chương Trình Nhan Sắc Mới- Khởi Đầu Mới Em không biết lá thư này có tới được nơi cần đến,đến với người cần đọc hay không ? Cũng không biết may mắn có mỉm cười với em như những nhân vật đã được chương trình thay đổi hay không .Nhưng em vẫn hy vọng vẫn có niềm tin vì phép màu luôn tồn tại. Hôm nay em lâý hết cam đảm viết những dòng chữ này Em là Phạm Thị Hiền 26t,quê ở Thanh Hóa hiện đang làm việc tại Bình Dương.Em sinh ra ở một vùng quê miền núi của Thanh Hóa .Nhưng khi em 2 tuổi đã được mẹ đưa vào nam sinh sống.Từ nhỏ em đã nhận thấy mình khác biệt với bạn bè cùng trang lứa khi không học mẫu giáo mà được mẹ đưa đi vá lại môi và hàm ếch theo một dự án miễn phí.Do mẹ mang thai đã uống thuốc cảm nên vết sứt quá to và còn bị hở hết phần bên trong.Năm em sinh ra suy nghĩ ở nơi thôn quê lại là dân tộc khi thấy sinh ra một đứa bé như vậy họ rất sợ đồn thổi e là con của quỹ dữ,có người độc miệng nói gia đình em ăn ở không tốt sinh ra một kẻ không phải người cũng không phải ma.Có lẽ em là đứa mang xui xẻo và là nổi khổ suốt đời của mẹ.Cũng có thể là nguyên nhân tan vỡ của một gia đình.Cực chẵng đã mẹ đưa em vào nam sống nhờ nhà người thân.Hàng ngày em vẫn bị mọi người trêu chọc,ngoài những đứa em trong nhà không hề có thêm một người bạn cũng trang lứa.Nhưng với suy nghĩ của một con bé tuổi đó chỉ đơn giản là mặt có một vết sẹo và giọng nói không giống ai mà thôi.Nhưng càng lớn những câu nói ác ý,những lần bị ném đá,tẩy chay càng nhiều.Cái cảm giác dường như cả thể giới quay lưng lại.Nó hụt hẫng chệnh vênh,không điểm tựa.Không cha đã là thiệt thòi,bề ngoài không giống ai lại là mặc cảm.Nó làm cho người ta thu mình lại, sống trong thấp thỏm,lo sợ.Cứ thế năm này qua năm khác nó như con sâu gặm nhấm càng sâu càng rõ.Không nhớ rõ bao nhiều lần khóc vì bị bạn bè mang ra làm trò cười,cũng không nhớ chính xác bao lần đánh nhau vì bị bạn trêu chọc .Em ít cười hơn,lầm lì hơn,bướng bỉnh hơn.Năm học cấp 2 có bộ phim nước ngoài có 1 nhân vật tên Josua vết sẹo dài trên môi,cái mũi lệch bên to bên nhỏ,hàm răng mẻ chen lấn nhau mọc.Em chưa bao giờ hình dung ra bản thân mình giống nó đến vậy.Bạn bè đã mang em ra so sánh trêu chọc. Cái tuổi đang lớn,dần thay đổi về ngoại hình nó như con dao đâm vào hiện tại của đưá con gái ấy.Trải qua nhiều chuyện lại nghĩ vẻ bề ngoài không phải là tất cả,cái cốt là cái tâm hồn bên trong như thế nào.Rồi lại nghĩ cứ cố gắng sẽ được đền đáp.Trong đầu lúc nào cũng có suy nghĩ học thật giỏi để chứng minh cho moi người biết mình không phải vô dụng.Tuổi học trò là những năm tháng đẹp của một đời người,ngoài niềm vui còn có cả sự lo sợ.Em sợ cảm giác phải trả bài vào mỗi tiết ,sợ cảm giác biết mà không giám giơ tay, sợ cảm giác ngàn ánh mắt nhìn vào mình khi được xướng tên lên nhận giấy khen.Những nổi sợ ấy luôn song hành suốt quảng đời tươi đẹp đó.Ai cũng nói con người đẹp nhất khi cười nhưng em chưa một lần cười theo đúng nghĩa.Đôi lúc nhìn mình trong gương cố gắng cười nhưng quả thật nó hợm hĩnh ngượng ngạo, kỳ dị đến bản thân mình còn không chấp nhận nổi nói gì đến người khác.Cuộc sống sẽ trôi về đâu khi bản thân mình không biết chọn ngành nghề nào để theo đuổi .Em rất thích tâm lý học nhưng ai cũng nói em nói còn không rõ thì khuyên được ai. Cố gắng thi đậu đến lúc đậu rồi lại ngậm ngùi từ bỏ.Rồi chọn một cái trường để học.Lúc nhận giây báo trúng tuyển mẹ em,người đàn bà lúc nào cũng mang trong lòng một nỗi ân hận vì không cho em được một gia đình hạnh phúc.Không giàu có để có thể thẩm mĩ lại khuôn mặt cho con,không cho con được điều gì cả.Có nhưng đêm mẹ ôm em vào lòng và khóc.Em thấy mình trở thành gánh nặng cho mẹ em là nổi lo suốt cuộc đời của mẹ.Mẹ vay tiền cho em đi sửa lại cái mũi để em đi học không xấu hổ với người ta,để không bị ai xem thường.Cứ tưởng rằng lớn lên con người ta sẽ thay đổi cách suy nghĩ đánh giá một con người qua ngoại hình và quần áo.Nhân cách,trình độ vẫn thua xa vẻ ngoài đẹp đẽ .Cố Gắng học thật tốt trong những những năm ở trường.Cuộc sống không bạc đãi người cố gắng ra trường với tấm bằng giỏi.Bao nhiêu cố gắng cũng được đền đáp có tấm bằng tốt trong tay cứ nghĩ sẽ kiếm được việc làm đúng ngành với thu nhập ổn định phụ mẹ trả nợ.Vậy mà nộp hồ sơ vào những công ty bị loại vì ngoại hình không đạt chuẩn,làm công nhân với tấm bằng đó không công ty nào nhận.Gần một năm em bị khùng hoảng cảm giác bất lực vô dung bao trùm lấy em.Tại sao con người lại quá xem trọng vẻ bề ngoài đến vậy,Tại sao cố gắng đến đâu cũng không bằng vẻ bề ngoại.Chẳng lẻ đẹp xấu nó quan trong đến thế sao.Em biết mình may mắn hơn rất nhiều người ,nhưng đã ai hiểu được nổi khổ của những người như em chưa ? Người ta mất tay mất chân nhưng giọng nói, khuôn mặt họ không biến dạng họ có thể nói chuyện giao tiếp cười nói tự tin. Với những người như em nói năng ,cười còn không giám thì lấy đâu ra tự tin.Với những người giàu bỏ ra vài chục vài trăm để làm đẹp thì quá dễ nhưng với người nghèo như chúng tôi thì số tiền ấy là cả một gia tài.Ai mà không muốn mình đẹp nhưng đâu phải hoàn cảnh ai cũng giống nhau.Không thể nhìn vẻ bề ngoài mà phủ nhận đi sự cố gắng của họ . Giờ đây em đang cố gắng làm để phụ mẹ trả nợ.Em ao ước mình có thể cười theo đúng nghĩa một nụ cười chứ không phải trước gương hay sau lớp khẩu trang y tế như bấy giờ.Với lương hiện tại thì bao giờ,bao lâu điều đó mới trở thành hiện thực .Em mong may mỉn cười với em.Nếu không thì ít nhất em cũng cảm thấy thoải mái khi nói ra nổi lòng của mình .Cám ơn mọi người đã dành thời gian đọc lá thư này.
BÌNH CHỌN & CHIA SẺ cho THÍ SINH để họ giành được cơ hội phẫu thuật miễn phí
0 lượt bình chọn
TOP BÌNH CHỌN