.“ĐỪNG CHƠI VỚI CON XẤU XÍ ẤY”” NHÌN CÁI MIỆNG CON ẤY KÌA, XẤU QUÁ”, “ĐÁNH HẮN VÀO, XẤU MÀ CÒN THÍCH HAM HỌC HỎI, MÀY XẤU MÀ HỌC GIỎI THÌ HỌ CŨNG KHINH THƯỜNG THÔI, HAHA”. Rồi những điệu cười dai dẳng đã làm ám ảnh em suốt 19 năm qua. Những lúc buồn hay vui em ko biết tâm sự với ai chỉ tự nhủ lòng mình "hãy cố lên, mình không được phép yếu đuối, như vậy họ càng dễ bắt nạt mình hơn, mình phải cố gắng học tập, nhất định phải trở thành một bác sĩ giỏi".Em chỉ biết bầu bạn với những môn học. Nhiều lần em tự hỏi vì sao cuộc sống này lại bất công với em như vậy, chẳng nhẽ vì em không có ngoại hình đẹp ư? Cuộc sống gia đình em vất vả nên em càng thấy tự ti hơn, bố mẹ em năm nay đã 65 tuổi. Bố em là thương binh nên khả năng lao động của bố em ngày một yếu đi. Mọi công việc gia đình đều từ mẹ tay em làm ra. Nguồn thu nhập chính từ mấy sào ruộng ít ỏi khiến gia đình càng khó khăn hơn, mọi vật dụng trong nhà đều nhờ anh chị em giúp đỡ.” Đã nghèo mà còn xấu” một người nói với em. Những lúc ấy em muốn chết đi cho rồi nhưng em thương bố mẹ em và những lúc ấy em chỉ ngồi khóc một mình trong góc nhà. Hằng ngày đi học, ra ngoài đường em phải đeo khẩu trang. Mong chương trình có thể cho em cơ hội
%MINIFYHTMLfe17dd521b85101daf98807950ebb47e0%%MINIFYHTMLd5be6ac75f55a2dca17663425e6f39f40%