Từ nhỏ em đã có một ước mơ là trở thành một bác sĩ tương lai. Em luôn ấp ủ ước mơ đó để một ngày em biến nó trở thành hiện thực. Hiện tại em đã tốt nghiệp bậc y sĩ và liên thông lên bác sĩ nhưng vì gia đình khó khăn em phải tạm hoãn việc học 1 năm để đi làm kím thêm chi phí lo cho việc học. Tuy e đi được 1/3 quảng đường nhưng em không bỏ cuộc với chính ước mơ mà em đã lựa chọn.
Từ lúc còn bé em đã chứng kiến mẹ em lên cơn đau tim , cơn đau ấy đã bào mòn cơ thể yếu ớt của mẹ, lúc ấy em chỉ biết ôm trầm lấy mẹ rồi khóc, và trong đầu em chỉ suy nghĩ ước gì có một phép màu chữa lành trái tim cho mẹ , em xin ông trời cho mẹ em có sức khỏe thật nhiều để nhìn thấy từng giai đoạn trưởng thành của con. Chính vì suy nghĩ ấy đã nuôi dưỡng ước mơ của em lớn dần hơn. Theo em nhận ra từ bản thân mình" không có gì quý hơn sức khỏe, không có bất ưa thứ gì sánh hơn tình mẫu tử" . Thế nên , em đã quyết định chọn ngành Y vì em nghĩ rằng:" Trên đất nước Việt Nam cùng chung màu da, dân tộc, có rất nhiều hoàn cảnh giống như gia đình mình vậy chịu những sự bất hạnh mà mình không mong muốn. Chính vì vậy,em muốn trở thành một vị bác sĩ giúp đỡ mọi người, em muốn được chia sẽ sự đau đớn của những bệnh nhân mắc bệnh tim mạch, sự tàn phá của căn bệnh ung thư, sự vất vả của những bà mẹ khi sanh hay cảm Thoòng trước những mất mát của thân nhân người bệnh khi người thân lìa đời. Em muốn tự chữa bệnh cho bản thân , gia đình và mọi người xung quanh vì công việc này mang lại niềm vui và hạnh phúc cho bệnh nhân cũng như tâm hồn của em. Thật ra , ngay từ lúc còn bé em đa có khiếm khuyết bởi e bị móm , hàm dưới đưa ra , việc ăn uống rất khó khăn, kể cả khi trong giao tiếp em bị nói đớt do khẩu hình miệng phát âm không chuẩn vì bị lệch hàm , từ nhỏ đến lớn em rất ít khi mở nụ cười vì khi đi học tiếp xúc với các bạn đều xem em như người không bình thường, như một quái vật , các bạn đều nói em là" con nhỏ cá trê đầu dẹp mỏ chề, con nhỏ lười cày, con móm", mọi người điều xa lánh em. Từ đó em trở nên ít cười và dần mất đi sự vui vẻ , em bắt đầu sống khép kín, lúc nào cũng tự ti, mặc cảm với bản thân của mình, mọi cảm xúc của em chỉ biết gởi vào đôi mắt để nói ra. Mọi người xung quanh nói rằng sao gương mặt con nhìn buồn vậy , lúc nào cũng ụ xuống, chắc mang số khổ. Nhưng em không tin điều đó là sự thật em luôn cố gắng học tập để theo đuổi ước mơ , vượt qua sự nghèo khó . Và rồi em bước chân vào trường y tế , em luôn là người không để lại được sự ấn tượng cho người khác trong giao tiếp vì gương mặt em kém duyên và mọi cơ hội đã vụt mất đi . Qua những dòng tâm sự trên tuy không diễn tả hết cảm xúc trong lòng của em,em mong chương trình đọc bức tâm thư của em và cảm Thoòng cho nổi khổ của em, em mong các nhà tài trợ và cá bác sĩ cho em một cơ hội để thay đổi số phận thực hiện ước mơ của mình
Em xin hứa nếu em trở thành một bác sĩ em sẽ học thật giỏi, rèn luyện đạo Đức, tay nghề thật tốt trở thành một lương y có tâm với nghề , xứng đáng với câu " lương y như từ mẫu " và cô Hồng chính là tấm gương sáng cho em noi theo.
Em xin chân thành cảm ơn!
BÌNH CHỌN & CHIA SẺ cho THÍ
SINH để họ giành được cơ hội phẫu thuật miễn phí