Em tên là Trần Duy Tân, sinh ra từ vùng quê Quảng Trị. Chẳng có gì để nói nếu e được sinh ra như bao đứa trẻ bạn đồng trang lứa khác, thật chẳng may rằng e sinh ra với dị tật bẩm sinh là Hở hàm ếch và điều đó cũng khiến giọng nói của e cũng ko được bình thường như mọi người. Con nít mà, sinh ra với dị tật vậy cũng chẳng quan tâm, cũng chẳng biết mình bị như vậy. Tầm gần 2 tuổi ba mẹ nghe tin có đoàn Hàn Quốc về tại BV TW Huế phẩu thuật chỉnh hình cho trẻ hở hàm ếch nen đã đưa e đi để tiến hành phẩu thuật nối môi liền lại,lúc đó e bị rất nặng nên phải trải qua 2 cuộc phẫu thuật mới có thể thành công được. Nhờ lần phẩu thuật đó mà e mới có thể ăn uống dễ dàng hơn vì trước đó ba mẹ kể lại là mỗi lần e ăn uống rất khó khăn,sữa phải đổ từng muỗng nhỏ một k se bị chay ra ngoài vì môi e bị hở quá nặng.
Và thế thời gian thấm thoắt trôi nhanh,cái tuổi ngây thơ vô tư không biết ngại ngùng là gì trôi qua một cách nhẹ nhàng và thay vào đó là khoảng thời gian cắp sách đến trường,khoảng thời gian e đủ nhận thức được cái đẹp là như thế nào,khoảng thời gian bị bạn bè trêu chọc....có thể nói đây là khoảng thời gian tối tăm nhất mà e trải qua,biết bao nhiêu tủi hờn bao nhiêu suy ngĩ tiêu cực dần dần xuất hiện trong e.
Đến lớp nhìn bạn bè cùng trang lứa nói chuyện vui đùa với nhau vui vẻ,bạn nào khuôn mặt cũng lành lặn nhìn lại mình giọng nói nói ra bạn bè k hiểu rõ cộng với khuôn mặt k được hoàn chỉnh như các bạn làm e mất hết sự ngây thơ của một đứa trẻ,e k dám tiếp xúc chơi cùng các bạn vì sợ các bạn trêu chọc, e hạn chế phát ngôn hết mức có thể,những lần chụp ảnh chung cả lớp e lại lén đứng một góc phía sau mà cúi mặt xuống vì k dám tự tin vào bản thân mình.
E còn nhớ như in cai lần các bạn trêu chọc e,nhái giọng em rồi cả đám cười ô lên. Lúc đó e dường như bất lực e k thể kháng cự lại được e chạy đi thật xa các bạn rồi tự nhiên nước mắt e chảy,lúc đó e nghĩ tại sao các bạn lại làm như thế với mình,đùa như thế các bạn cười vui nhưng các bạn có biết là mình đau khổ đến mức nào không? Rất nhiều rất nhiều lần như thế nên dần dần khoảng cách giữa e và các bạn càng xa và rồi e tự thu mình lại. Khoảng thời gian đẹp nhất là tuổi học trò vậy mà nó đối với e là khoảng thời gian tồi tệ nhất. Lúc đó trong đầu e chỉ suy nghĩ đến việc bỏ học ở nhà để khỏi phải gặp ai khỏi bị ai chê cười.
Và rồi lên cấp 3 lúc này suy ngĩ trong e lại khác đi,e mạnh mẽ hơn k biết là vì e lớn hơn hay là vì e đã quen với những điều đó rồi nữa,e dần dần thay đổi suy ngĩ e mạnh dạn hơn trước và e quyết tâm học thật giỏi để có thể bù đắp phần nào khuyết điểm của mình để các bạn phải nể mình k còn trêu chọc mình nưa và rồi 3 năm cấp 3 e đạt học sinh khá và giỏi. Thực sự đó là kết quả tốt nhất trong lớp e lúc đó và là sự nổ lực rất rất nhiều ở bản thân e, điều đó giúp e tự tin hơn có thể ngẩng cao đầu để đối diện với tất cả các bạn và điều đó đã làm ba mẹ e rất vui mừng vì trước đó ba mẹ e đã lo lắng cho e rất nhiều.
Gia đinh e thuộc diện cận nghèo,gia đình e có 5 thành viên và nguồn kinh tế chủ lực phụ thuộc vào mẹ e vì ba e bị đau nên k thể lao động nhiều năm nay rồi. Mẹ e chạy đôn chạy đáo buôn bán,chắt chiu để có thể lo cho cả gia đình. Là con trai trong nhà nên nhìn mẹ khổ như thế e quyết tâm cố gắng phải có công việc thật tốt để có thể kiếm tiền phụ giúp cho mẹ.
Và chắc chắn ai trong chúng ta cũng có một ước mơ cho riêng mình,e cũng thế tư nhỏ cho đến tận bây giờ e chỉ có một ước mơ duy nhất là có thể thay đổi được ngoại hình của mình để e có thể tự tin hơn về bản thân để có thể kiếm được công việc ổn định giúp cho ba mẹ. Nhưng điều đó quá khó với e lúc này khi gia đình còn khó khăn thì làm sao có đủ điều kiện để có thể thực hiện được điều đó nên bao nhiêu lần ngĩ tới rồi e lại gác lại đó. Tình cờ e lướt face book thấy ban tổ chức có tổ chức cuộc thi này,lúc đó không hiểu sao e vui mừng như bắt được vàng dù biết cơ hội rất khó nhưng e vui vì dù sao cũng có hướng để hy vọng có thể thực hiện được ước mơ mà e đã dang dở biết bao nhiêu năm k dám nhắc tới. E biết cũng có nhiều bạn có hoàn cảnh như e nên khả năng được chọn là rất khó nhưng e vẫn hy vọng,hy vọng biết đâu may mắn se mỉm cười với e để e được sinh ra thêm một lần nữa. E mong rằng bài viết của e có thể đến được ban tổ chức để e có thể hy vọng được thay đổi bản thân mình để e có thể mang lại niềm hạnh phúc cho ba mẹ e vì e biết ba mẹ e lo lắng cho e rất nhiều,ba mẹ sẽ vỡ oà nếu thấy con trai mình với một khuôn mặt trọn vẹn,e nghĩ chắc đó cũng là mơ ước lớn nhất của ba me.
e xin cám ơn ban tổ chức đã tổ chức mot chương trình hữu Ích như thế này để các bạn có hoàn cảnh như e có thể có được quyền hy vọng vào một tương lai tươi sáng hơn. E xin cám ơn rất nhiều.
Cuối cùng e xin chúc quý ban tổ chức thật nhiều sức khoẻ,hạnh phúc và thành cong để có thể dìu dắt nâng đỡ những hoàn cảnh khó khăn trên đất nước mình.
E xin chân thành cám ơn!
BÌNH CHỌN & CHIA SẺ cho THÍ
SINH để họ giành được cơ hội phẫu thuật miễn phí