Con chào các cô các chú, năm nay con 17 tuổi. Quê ở thành phố Rạch Giá, tỉnh Kiên Giang. Con bị hô bẩm sinh, di truyền từ cha của con. Ngày càng lớn hàm của con càng hô rõ ra, rồi những lời lẽ không hy như “mỏ dảnh” “đồ hở lợi” “bớt cười lại sẽ đẹp hơn” “nạo dừa” trở thành thứ gì đó quen thuộc trong cuộc sống của con. Tuổi thơ của các bạn nữ cùng tuổi thì được người này khen xinh, người nọ khen dễ thương, người kia ưu ái. Còn con đến cười cũng không dám, lúc nào cũng trở thành sự lựa chọn cuối cùng do xấu xí không vừa mắt mọi người. Có những ngày con chỉ dám trốn một gốc trong phòng tủi nhục rồi khóc. Thanh xuân của các bạn nữ cùng tuổi là vô tư cười khóc, thoải mái bay nhảy còn con lúc nào cũng phải cố gắng dè chừng nhưng vẫn bị chê bai vì xấu xí do hô. Không dám kết bạn, không dám chơi thân với ai vì sợ bị đem ra làm trò đùa, những điều đó đã trở thành nổi ám ảnh của con suốt mấy năm nay. Đã gần hết năm cấp 3 rồi nhưng chưa bao giờ con được hưởng niềm vui trọn vẹn như các bạn cùng trang lứa.
Mặc dù, con có cha có mẹ đầy đủ như bao người nhưng ông trời không cho không ai cái gì bao giờ. Cha mẹ con từ khi con còn nhỏ đã sa vào tệ nạn xã hội như đánh bài, tứ sắc, đá gà. Con với em trai ruột được ông bà nội thương rồi nuôi cho ăn học từ nhỏ. Dù nội đã từng nói với con rằng sẽ ráng lo tiền cho con đi sửa hàm, vì những đêm con khóc nội cũng không kiềm lòng được. Nhưng cuộc đời của con đã nợ nội quá nhiều rồi, dù nội đã có tuổi nhưng hằng ngày vẫn phải lặn lội kiếm tiền cho con ăn học, lo tiền sách vở học phí cho con rất nhiều. Tới bây giờ, khi mà vẫn chưa thể trả hiếu cho nội thì lại phải để nội chạy đi kiếm số tiền lớn như vậy để lo cho nhu cầu của bản thân con nữa thì con thà xấu xí cả đời. Con viết tâm thư này hi vọng chương trình có thể đọc được giúp con thực hiện được mơ ước được cười nói như người bình thường như các bạn cùng tuổi, để nội không còn phải lo lắng cho con quá nhiều nữa. Con cảm ơn.
BÌNH CHỌN & CHIA SẺ cho THÍ
SINH để họ giành được cơ hội phẫu thuật miễn phí