Tôi sinh ra trong 1 gia đình nghèo khó và kém may mắn hơn người khác về diện mạo. Họ luôn nói chỉ cần có năng lực, họ nói chỉ cần đạo đức tốt . Nhưng tôi không thấy đúng bởi vì lần đầu tiên gặp ai đó thứ họ nhìn thấy đó là diện mạo. Phải dễ nhìn thì mới tiếp tục xét đến đạo đức năng lực tính cách. Lúc sinh ra tôi đã kém may mắn. Vì hoàn cảnh gia đình tới ngày sinh mẹ tôi vẫn phải ra ruộng cày. Đúng lúc mưa gió tầm tã mẹ tôi đã chuyển dạ và sinh ra tôi ở ngoài đồng . Cuộc sống khó khăn nhưng êm đềm cho tới lúc tôi đi học. Tôi không có bạn. Họ đều nhìn tôi cười , chọc ghẹo và bĩu môi mỗi lần tôi lên bảng làm bài. Giờ ra chơi tôi chỉ ngồi 1 mình . Cố gắng bắt chuyện với bạn bè nhưng lại bị trêu chọc. Giống như họ cách li tôi vậy. Họ luôn hùa nhau chọc tôi, lúc thì bỏ sâu trong cặp, lúc thì dính kẹo cao su lên ghế, lúc hắt nước ,... rồi họ cười nham nhở. Nhưng tôi đã không khóc, không chán mà tôi lấy đó làm động lực để phấn đấu . Tôi không tâm sự với bố mẹ vì bố mẹ còn phải vất vả để làm ngày đêm lo cho chúng tôi ăn học. Có 1 lần, vào dịp sinh nhật năm tôi 12 tuổi, cũng là lần tôi được mẹ tổ chức sinh nhật. Nghe hoành tráng nhỉ. Nhưng chỉ có ít kẹo, bánh, nươc ngọt. Tôi thich lắm. Tôi háo hức mời các bạn tham dự. Nhưng kết quả là không 1 ai đến. Chỉ có 1 bạn hay trêu tôi đến và gửi đến 1 câu nói: “ xấu xí như mày mà cũng đòi tụi tao đến dự sinh nhật à, mơ à đồ quạ đen” . Chỉ có mẹ luôn bên cạnh an ủi tôi. Rồi tôi lên cấp 3. Thi vào trường đạt chuẩn quốc gia. Tôi phải đạp xe 15km để đến trường. Học lớp tôi toàn những bạn gia đình có điều kiện. Bố mẹ làm công chức. Bạn nào cũng trắng trẻo dễ thương. Bằng tuổi tôi nhưng các bạn đã biết ăn diện, váy vóc, son phấn các kiểu. Nên lúc đó nhìn tôi càng trở nên quê mùa hơn với ngoại hình đen nhẻm, mắt nhỏ, gò má cao, cười hở lợi , hàm hô, răng mọc lộn xộn, môi dày , da mặt đầy mụn. Càng khiến các bạn xa lánh tôi hơn , họ không cho tôi chơi chung, học nhóm họ không muốn tôi ở cùng nhóm, thầy giáo cũng hay bắt bẻ, phạt tôi nặng hơn các bạn khi tôi phạm lỗi gì đó. Hay đay nghiến mói xỉa tôi. Vì nhà tôi chỉ làm nông. Tôi không có quà cho thầy như các bạn khác. tôi càng tự ti, mặc cảm với khuôn mặt xấu xí đó, dần dần tôi càng không tiếp xúc với ai, không bắt chuyện với người khác , không cười vì sợ làm người khác hoảng sợ. Tôi chỉ đi học rồi về nhà. Sau này khi tôi đi học ở thành phố. Để kiếm thêm tiền đóng học phí tôi đã đi xin việc làm thêm đỡ phần nào vất vả cho bố mẹ. Tôi xin vào các quán cà phê, siêu thị, tiếp thị, bán hàng , phục vụ .... nhưng họ đều từ chối vì họ nói cần phải có gương mặt ưa nhìn, trông e như thế này khách hàng họ bỏ chạy mất .... những câu nói làm tôi từ nhỏ tôi đã phải nghe . Cuối cùng tôi chỉ xin được việc tạp vụ cho một quán phở. Họ dặn tôi chỉ được ở trong bếp. Tới khi ra trường thì cũng là lúc bố mẹ tôi đã già yếu. Bệnh tật triền miên . Phải điều trị liên tục. Tôi học bên ngành dược. Nhưng không xin được việc. Cũng không có vốn để mở tiệm thuốc. Tôi đã đi xin khắp các nơi nhưng làm gì bây giờ họ cũng cần có ngoại hình ưa nhìn. Đi mua đồ tôi cũng bị nhìn với ánh mắt coi thường, họ bĩu môi cười tôi. Tôi chỉ xin được những công việc như tạp vụ. Nhưng đồng lương ít ỏi. Tôi không thể sống ở tp. Tôi trở về quê Ở với bố mẹ. Đi làm thuê. Tiện bề chăm sóc bố mẹ già. Và sống cuộc sống khó khăn nhưng luôn có tình thương của bố mẹ. Đến 1 ngày tôi gặp được 1 người đàn ông. Anh ấy cũng thương tôi và chăm sóc bố me tôi rất chu đáo. Tưởng rằng cuộc sống sẽ công bằng với những ai biết cố gắng phấn đấu. Nhưng không phải. Anh ấy chỉ lợi dụng tôi. Làm được bao nhiêu anh ấy cũng mượn nói là đầu tư làm ăn. Cứ nghĩ quen nhau vậy cũng sắp cưới thì cũng tin tưởng đưa cho hết. Gia đình anh ấy qua xin bm tôi cho cưới. Gđ tôi đã đồng ý nên anh ấy hối tôi đi đăng kí kết hôn. Sau này anh ấy lại mượn tôi số tiền 25 triệu nói đầu tư làm ăn tiếp. Tôi đâu có số tiền nhiều như vậy. Nên tôi đã đi vay khắp nơi cũng đủ cho anh ấy. Cho đến 1 ngày có người đến đòi nợ. Tôi mới biết rằng anh ấy lừa tôi. Anh ấy để lại nợ và bỏ đi biệt tích với 1 cô gái trẻ xinh xắn. Để lại cho tôi 1 tin nhắn: “xấu mà đòi trèo cao, không biết tự nhìn lại bản thân xem có xứng đi với tôi không, nhiêu đó tiền coi như chỉ đu trả công tôi đã làm người yêu cô trong thời gian qua để cô được hãnh diện với mọi người rồi. Thành ra tôi mang tiếng đã 1 đời chồng khi chưa được 1 lần mặc áo cô dâu. Tôi lủi thủi ra toà làm thủ tục li hôn đơn phương trong nỗi đau ấy. Từ lúc sinh ra đến lớn lên tôi chưa bao giờ 1 lần nhìn thấy sự may mắn trong công việc, trong tình yêu. Trong cuộc sống. Đến khi tôi đọc được tin chị Phượng cũng cùng cảnh ngộ với tôi. Chị ấy đã đi thẩm mĩ để thay đổi cuộc đời. Nhưng chị ấy có điều kiện. Bỏ ra số tiền 200trieu. Nhìn lại bản thân tôi bây giờ tiền lo ăn uống hằng ngày, thuốc thang cho bố mẹ già còn không đủ thì lấy đâu ra đi thẩm mĩ. Tự cười bản thân rồi gạt nước mắt cho qua. Cho đến hôm vô tình thấy chương trình. Tôi đã cảm thấy giống như ông bụt đã xuất hiện trong cuộc đời của tôi. Rồi tôi hi vọng . Tôi phân vân . Bởi vì cũng có rất nhiều hoàn cảnh giống tôi. Rồi tôi có được may mắn 1 lần không? Nộp hồ sơ rồi họ có tới lượt mình không. Nhưng đến hôm nay tôi đã quyết định . Dù có 1 hi vọng nhỏ nhoi cũng phải chớp lấy. Tôi đã mạnh mẽ biết bao nhiêu. Sao phải từ bỏ. Nếu được lựa chọn . Có 1 nụ cười hoàn hảo hơn. Một gương mặt dễ nhìn hơn. Tôi có thể thay đổi được cuộc sống. Tôi có thể đi lên bằng con số 0 . Đến với chương trình như bao cô gái khác. Tôi cũng chỉ có ước mơ thay đổi bản thân để có cuộc sống tốt đẹp , cuộc sống có nụ cười. Đây là ước mơ duy nhất trong đời tôi. Tôi xin chân thành cảm ơn chương trình đã đọc những dòng tâm sự của tôi
BÌNH CHỌN & CHIA SẺ cho THÍ
SINH để họ giành được cơ hội phẫu thuật miễn phí