Em xin giới thiệu. Em là trần thị yến sinh năm 97 hiện đang là sinh viên trường đại học y khoa vinh. Hôm nay em đọc được chương trình này em muốn gửi đến chương trình một ít tâm sự. Về bản thân em. Em sinh ra không được may mắn như các bạn bè cùng trang lứa. Em có đôi mắt không cân đối. Mọi người hay gọi là mắt lác. Hay ở nhà em được gọi với tên là linh lé ( linh là tên gọi thường ngày ở nhà). Tuổi xuân của em ám ảnh bởi sự chế giễu chê bai của bạn bè. Khi còn học cấp một em không hề có bạn bè. Em đj học luôn đi một mình đến lớp không chơi với một ai. Có thời gian em bị trầm cảm đó là vào năm lớp 4. Em đến lớp không học không nói chuyện không giao tiếp với người khác, cô giáo hỏi em cũng không trả lời. Em ngày nào cũng vậy chỉ đến lớp rồi ngồi gập mặt xuống bàn rồi khóc cho đến giờ ra về. Về nhà em cũng chẳng nói chuyện với cha mẹ. Cuộc sống của em cứ trôi qua như vậy. Đến khi em lên lớp 5 phải gọi là may mắn đến với em. Em được Trung tâm y tế huyện yên thành tạo điều kiện cho đi chỉnh sửa miễn phí tại bệnh viện nhi nghệ an. Nhưng cuộc sống không như mong đợi. Mắt em không tiến triển mà càng ngày lớn lên nhìn càng rõ nét. Chỉ cần lúc em mệt hay buồn là cái mắt nhỏ hơn ấy nó sập xuống che đi gần 1/2,con ngươi. Làm em nhìn rất mờ và khó chịu. Nhưng lúc như vậy em cảm thấy chán nản và tự ti. Sợ người khác nhìn thấy đôi mắt xấu xí của mình. Cuộc sống của em chỉ có sự chê bai của bạn bè. khi đi chuyến đi phẫu thuật mắt đó về. Em bị bạn bè kêu la " con mắt lợn". Họ cứ nghĩ là em đi lắp mắt lợn về. rồi em lên cấp 2. Cứ nghĩ lên cấp 2 sẽ khác. Sẽ không bị bạn bè chế giễu chê bai khinh bỉ nữa. Nhưng không. Đó mới là mắt đầu cho cuộc sống của em. lên cấp 2 em lại có một cái tên mới " yến xekô mỏ nhọn". không chỉ bị bạn bè gọi vậy đâu. Mà còn bị viết lên giấy rải khắp mọi nơi trong trường. Em rất tự ti và giận bản thân mình. Cứ nghĩ lại những năm tháng đó nó thật đáng sợ. Nó cứ bám riết với em cho đến khi em ra khỏi ngồi trường đó và bước vào một ngôi trường mới. Cứ nghĩ lại những năm tháng đó em lại thấy thật đáng sợ. Hiện tại em đang là sinh viên nhưng em vẫn đang rất tự ti về bản thân. Không lúc nào em cảm thấy tự tin về bản thân mình. Vì em xấu xí mà. Đi thực tập trên viện lúc nào em cũng đeo khẩu trang chẳng bỏ rời ra. Vì em tự ti về ngoại hình của mình. Nhiều lúc buồn chẳng biết nói với ai. Chỉ biết tâm sự than vãn với mẹ. Mẹ ơi, răng con xấu xí như vậy. Vì ngoài hình xấu nên em chẳng giao tiếp với ai chỉ sống trong im lặng vậy. Ước mong của em là chỉ cần một đôi mắt cân đối bình thường như bao bạn bè trang lứa khác. Nhưng thật khó khăn.
Hôm nay em đọc được chương trình này em mong may mắn sẽ đến với em. Có thể thay đổi bản thân và có một cuộc sống mới. Và cuối cùng em cảm ơn các nhà hảo tâm đã tạo ra chương trình này để giúp đỡ các bạn có ngoại hình không như bao người khác thay đổi bản thân và có một khởi đầu mới cho tương lai. Em xin cảm ơn
BÌNH CHỌN & CHIA SẺ cho THÍ
SINH để họ giành được cơ hội phẫu thuật miễn phí