Chào mọi người! Em được sinh ra ở một hòn đảo nhỏ xa đất liền, không có đầy đủ cơ sở vật chất nên việc sinh khó của mẹ đã gây ảnh hưởng đến sức khỏe cũng như thẩm mỹ của em: mắt bị sụp mi bẩm sinh do dây nhau tràn quấn quanh vùng đầu mắt và khuôn mặt có phần méo mó, không cân xứng, hàm lệch. Tuổi thơ em là những chuỗi ngày bất hạnh chìm trong những lời trêu chọc ác ý của những đứa trẻ khác về vẻ ngoài không bình thường của mình. Lúc đó em còn quá nhỏ để nhận thức được điều châm chọc ấy nên sự tủi thân, buồn bã không đến nỗi quá lớn. Nhưng thời gian trôi qua, em lớn dần lên và sự nhận thức mặc cảm về khiếm khuyết bản thân càng rõ nét. Từ một cô bé hoạt bát, vui vẻ em dần trở nên khép kín, sống trong nỗi ám ảnh về 3 chữ "KHÔNG BÌNH THƯỜNG" như mọi người. Sự mặc cảm tự ti về vẻ ngoài bất thường đã làm u buồn những năm tháng học trò và thanh xuân ngọt ngào nhất của em. Em đã cố gắng để mình có thể hòa nhập được với mọi người, cố gắng học, cố gắng lạc quan vui vẻ nhưng thật sự khó, rất khó! Sau 12 năm là học sinh giỏi, em khăn gói lên Sài Gòn học đại học với bao niềm mơ ước, hoài bão khát vọng của tuổi trẻ nhưng cuộc sống thật phũ phàng. Em không thể nào hòa nhập được với cuộc sống ở đấy vì sự thiếu tự tin và mặc cảm về bề ngoài của bản thân. Đi đến đâu em cũng đều nhận được những cái nhìn kỳ thị, những lời xì xào bàn tán, những câu trêu chọc ác ý, những cái chỉ trỏ trêu ghẹo (Ngay cả việc em hỏi đường một cô bán hàng mà cũng bị liếc rồi quay mặt đi không thèm trả lời). Trên đoạn đường em đi học hàng ngày luôn gặp một tên thanh niên lúc nào thấy em cũng buông những lời trêu chọc khó nghe. Em thật sự rất buồn và mệt mỏi, cùng với đó là sự sụt giảm thị lực do sụp mi làm ảnh hưởng tầm nhìn nên học lực của em giảm sút khá rõ. Em cực kỳ stress, đêm nào cũng khóc thầm một mình. Cuối cùng do quá áp lực nên em quyết định tạm ngưng học khi đang ở năm 2 và về quê. Sau khi được tĩnh lặng trong tâm hồn đôi chút thì em quay trở lại học trung cấp ở một trường cao đẳng gần nhà. Khoảng thời gian đó tuy cũng còn bị "nhìn ngó" như sinh vật lạ từ hành tinh khác nhưng em vẫn có được sự an ủi, yêu thương của bạn bè, gia đình làm vơi bớt phần nào nỗi buồn. Rồi em tốt nghiệp thì cơn ác mộng lại ùa về. Rất khó để xin được việc. Đi đâu cũng nhận được sự lắc đầu từ chối vì ngoại hình khiếm khuyết, không hoàn chỉnh! Mọi thứ như sụp đổ thêm lần nữa và còn nghiêm trọng hơn. Sức khỏe em sa sút hẳn, người trở nên ốm yếu, già cỗi do stress. Thế giới của em cứ thu hẹp, thu hẹp dần. Em dần trở nên cô độc, xa lánh mọi thứ từ bạn bè cho đến người thân. Em nhốt mình trong bóng tối với nỗi buồn tủi và sự mặc cảm gặm nhắm trí óc và tinh thần. Em tự học rồi đăng ký thi đại học lại và cầm trên tay giấy báo trúng tuyển đại học mà cảm xúc trong người cứ lẫn lộn. Thật sự em rất muốn đi học, muốn hòa mình vào thế giới này nhưng nỗi sợ vì vẻ ngoài không bình thường, sự ám ảnh về những cái nhìn soi mói, kỳ thị quá lớn. Em chỉ biết ngậm ngùi lắc đầu nhìn giấy báo trúng tuyển mà khóc một mình trong đêm! Ngày ngày, phải sống trong sự buồn bã, tự ti về khiếm khuyết bản thân thật sự làm em rất mệt mỏi và khổ sở. Không phải em không cố gắng nhưng mọi sự cố gắng và nổ lực của em dường như vô nghĩa trước thực tế khá phũ phàng và cay đắng. Đã rất lâu rồi em không thật sự được mỉm cười vui vẻ và trọn vẹn, thế giới của em chỉ là 4 bức tường hiu quạnh, ngay cả việc chụp ảnh cùng với mọi người em cũng không dám vì sợ sự có mặt của mình sẽ làm xấu đi những tấm hình đẹp của mọi người. Và em càng cảm thấy bản thân vô dụng hơn biết bao khi đã 28 tuổi rồi mà vẫn không thể tự lo được cho bản thân mình, còn phải nhờ sự trợ giúp của ba mẹ. Thời gian gần đây, ba mẹ đã bắt đầu có biểu hiện của tuổi già: mẹ thì khó ngủ và hay thức giấc giữa đêm; ba thì bị sưng phù, đau nhức do gút. Em nghĩ rồi đây ba mẹ già đi, bệnh tuổi già kéo đến rồi sao em có thể đỡ đần họ trong khi bản thân còn lo chưa xong. Em cảm thấy bất lực và đau, rất đau khi nghĩ tới viễn cảnh đó. Em rất vui khi tình cờ biết được chương trình "Nhan sắc mới, khởi đầu mới" của Bệnh viện thẩm mỹ JW và rất mong muốn có được cơ hội phẫu thuật thẩm mỹ này để có được nhan sắc mới, tự tin hơn để thay đổi cuộc sống và viết lại cuộc đời mình bằng những trang viết mới đầy niềm vui, sự lạc quan thay vì là những giọt nước mắt như bây giờ. Em muốn có được khuôn mặt bình thường để tự tin, để hòa nhập với mọi người, muốn sống trọn vẹn cuộc đời này, muốn tiếp tục con đường học tập dở dang! Và em rất muốn được nhìn thấy "Em Bình Thường" trong gương mỗi sớm mai thức dậy chứ không phải là em bây giờ với khuôn mặt dường như được ghép từ 2 nửa khác nhau, bất đối xứng! Chương trình biết không, ít nhất thì chương trình cũng đã tiếp thêm cho em động lực, sự lạc quan rằng em vẫn còn có cơ hội để thay đổi, còn có cơ hội để viết lại những ước mơ dang dở của ngày xưa. Em đang hân hoan nghĩ về những mặt tích cực đó: được đi làm, và rồi em sẽ đăng ký đi học thêm lên đại học, được hòa nhập với xã hội, có khả năng giúp đỡ ba mẹ lúc về già, chung tay góp sức giúp đỡ những người khó khăn hơn mình, góp phần làm tươi đẹp xã hội. Em rất hy vọng điều ước đó sẽ trở thành hiện thực, phép màu diệu kỳ này sẽ đến với em! Em rất cám ơn Bệnh viện thẩm mỹ JW đã tổ chức một chương trình hướng tới cộng đồng đầy ý nghĩa và mang tính nhân văn sâu sắc này! Toàn bộ ekip là những ông Bụt, bà Tiên thời hiện đại mang đến niềm tin, hy vọng về cuộc sống mới tươi đẹp và tràn đầy niềm vui, hạnh phúc cho những mảnh đời kém may mắn.
BÌNH CHỌN & CHIA SẺ cho THÍ
SINH để họ giành được cơ hội phẫu thuật miễn phí