Em tên là đinh thị nguyên sin năm 1999 quê ở quảng ngãi ,em viết thư này là muốn gửi lời chào tất cả mọi người ,em muốn kể về câu chuyện cuộc sống của em từ trước đến giờ không có gì gọi là tự nhiên vui vẻ như bao người khác làm gì đi đâu, vẫn đi đứng một mình ,sống chậm rất ít nói ,cũng chỉ vì một lần cách ứng xử bị người khác xem thường chê cười mình phản bội mình ,nên giờ em ngại dần ít tiếp xúc với nhiều người, cũng tại vì khuôn mặt xấu xí ốm món lệch nên ngại ngùng, mặt thì đã xấu mà cái răng thì cũng xấu theo có khi mỗi lần tiếp xúc với bạn bè có chuyện vui họ vừa kể vừa cười tươi họ hỏi em sao không nói gì cả ,em vẫn im im không nói gì cả ,nhiều khi cũng mún được cười một lần nhưng ngại cười chỉ che khép miệng lại em tự ti mặc cảm không mạnh dạng chẳng dám đối đầu tự tin vững lên với nụ cười của mình chỉ vì mình cười xấu không được đẹp không có được đẹp như họ. từ xưa đến này cũng không dám có ước mơ gì lớn ,cũng chỉ tại vì nhà không có điều kiện cộng với gương mặt xấu xí thế này đi đâu cũng bị người ta ăn hiếp xa lánh , với em ở đời dù đẹp hay xấu dù nghèo hay giàu thì cũng phải luôn tôn trọng nhau và biết thông cảm chia sẽ giúp đỡ nhau khi gặp khó khăn vậy là em vui lắm rồi .em chỉ mong ước từng ngày thấy ba mẹ hạnh phúc gia đình đoàn tụ vậy là em mừng lắm rồi ,quyết định đi làm nuôi ba mẹ em sẽ cố gắng hết sức phấn đấu trên con đường của mình em xin cho em cơ hội một lần đi tiếp này em xin chân thành cảm ơn
BÌNH CHỌN & CHIA SẺ cho THÍ
SINH để họ giành được cơ hội phẫu thuật miễn phí