Em xin gửi tới chương trình về câu chuyện của em, có lẽ nó hơi dài nhưng em hy vọng ban tổ chức sẽ đọc ạ.
Lúc mới sinh ra, em đã có 1 vệt u máu rất bé nhưng do ba mẹ em không biết nên đã để khối u lan ra rất to. Ba mẹ đã đưa em vô Sài Gòn để mổ khối u này nhưng đi khắp không đâu làm được, ai cũng nghĩ em sẽ không qua khỏi. Nhưng thực sự rất may mắn, cùng lúc đó, năm 1999,có 1 nhóm từ thiện Australia qua tổ chức chương trình phẫu thuật miễn phí cho những đối tượng đặc biệt, và em rất may mắn được họ chọn để phẫu thuật. Hồi đó, công nghệ chưa hẳn hiện đại, họ chỉ quan trọng là cắt được khối u đó chứ không quan tâm đến thẩm mỹ cho lắm. . Và trong quá trình phẫu thuật bác sĩ phải cắt khối u đó và kéo theo cắt luôn lớp da mặt và phải cắt lớp da phần eo của em để đắp lên mặt. Vì điều này khiến mặt em rất mất cân đối, mắt-mũi-miệng nhìn bị lệch qua 1 bên rất rõ ạ. Nên sau khi mổ, nó để lại 1 vết sẹo cực kì lớn trên mặt em và khiến mặt em lệch hẳn. Đến năm 10 tuổi, ba em có đưa em vô SG để xoá sẹo nhưng vì quá bé nên bác sĩ dặn qua 18 tuổi mới làm được. Lúc đó em thực sự chưa biết tự ti là gì. Qua 14 tuổi, em bắt đầu cảm thấy thực sự rất mặc cảm với vết sẹo trên mặt mình. Đi đến đâu, bạn bè cùng trang lứa, ai cũng trêu chọc, em trở thành trò đùa cho các bạn. Em chỉ mong em học nhanh để tới con tuổi 18 để có thể phẫu thuật. Đến năm 18 tuổi, em đã học xong lớp 12, em lại vô tiếp SG để xoá sẹo, nhưng đã đi 1 số nơi nhưng không ai đảm bảo làm được cho em.
Rồi cuối cùng, năm em lên đại học, em có tìm thấy 1 nơi để xoá sẹo, nhưng chi phí rất cao, em có đến gặp nói chuyện với bác sĩ và bác sĩ bảo sẽ mổ lại vết sẹo cho em và bác sĩ chi phí đối với sinh viên bác sẽ bớt lại. Em đã xin ba mẹ tài trợ cho em đi làm nhưng kết quả để lại vẫn còn vết sẹo, chỉ nhỏ hơn 1 xíu. Em vẫn nuôi hy vọng, em có đi làm thêm để tích tiền và vẫn đi tìm chỗ là sẹo, nhưng em đã bỏ tiền vô những chỗ không xứng đáng và kết quả nhận lại không được gì, tiền mất tật mang. Và em rất nản, muốn từ bỏ ý định xoá sẹo. Vết sẹo trên mặt dường như đã điều khiển bản thân em. Em không dám nói chuyện với mọi người, tại em rất sợ khi em nói, mọi người rất hay nhìn vào em với ánh mắt kì thị. Thậm chí em có chơi với bạn, cũng khá là thân, mỗi lần em nhìn bạn í, bạn lại bảo là “ui, nhìn mặt mày với mắt mày sợ ghê á”, hoặc là “ mày chỉ cần sửa 1 chỗ là đẹp, biết chỗ nào không? Sửa nguyên mặt mày luôn là đẹp haha”. Em cũng chỉ biết cười cho qua. Nhưng mỗi lần nghĩ tới em thực sự rất tủi thân. Và dường như khẩu trang biến thành vật bất li thân của em. Có những tháng đi học, em không dám mở khẩu trang ra vì sợ bị kì thị. Nhiều lần em đã tự nhủ lòng là phải tự tin lên, không có gì hết. Nhưng vì những ánh mắt xung quanh khiến em không có suy nghĩ đó được. Em đã làm bằng mọi giá để che vết sẹo nhưng không được. Em có tìm hiểu qua TMV JW nhưng so với em không có đủ khả năng để điều trị.
Vì vậy, em hy vọng rằng em sẽ được may mắn lần nữa, em mong rằng chương trình có thể giúp em để được thay đổi bản thân để tự tin hơn. Em mong rằng em sẽ được thay đổi để tìm lại bản thân, hiểu được cảm giác được làm người con gái bình thường như bao người khác là như thế nào. Em xin chân thành cảm ơn ạ!
BÌNH CHỌN & CHIA SẺ cho THÍ
SINH để họ giành được cơ hội phẫu thuật miễn phí