HỒ SƠ DỰ THI
LƯƠNG THỊ HÒA
Mã thí sinh:JW52552
Thành Phố Hồ Chí Minh Kính gửi: Ban Tổ Chức chương trình Nhan sắc mới- Khởi đầu mới. Cùng Bệnh Viện thẩm mỹ JW Hàn Quốc và các Bác sĩ, anh,chị đang làm việc tại Bệnh viện JW. Con xin chào Bác Nguyễn Phan Tú Dung năm nay con 21 tuổi, hiện đang sinh sống tại TP.Tuy Hòa Tỉnh Phú Yên. Bác Dung kính mến! Bức tâm thư này, con viết gửi Bác là bằng tất cả những tâm tư nguyện vọng mà bấy lâu nay con muốn với bác. Mong Bác đọc hết bức tâm thư này và thấu hiểu cho nỗi lòng của con.Thật ra, con có một ước nguyện rất nhỏ nhoi mà con biết ước nguyện đó đối với gia đình con rất khó thành hiện thực, nhưng con vẫn nuôi trong mình hy vọng nhỏ nhoi đó.Ước được có một khuôn mặt lành lặn như bao bạn bè chươn lứa.Mang trên mình khuôn mặt với khuyết điểm lớn như vậy, suốt 8 năm qua con luôn sống trong sự tự ti và mặc cảm. Năm 2006 con mắc căn bệnh U-Xương-Hàm, lúc đó gia đình con rất khó khăn.Nhưng vì thương con,nên ba mẹ phải đi xin khắp nơi và vay mượn để có số tiền lớn đưa con vào TP.Hồ Chí Minh chữa trị.Con được phẫu thuật nội soi 2 lần tại bệnh viện Nhi Đồng 1. Năm 2007 căn bệnh tái phát lần 3 vì lúc đó quá nặng, nên con được chuyển sáng Bệnh Viện Răng Hàm Mặt Trung Ương. Tại đó, được các bác sĩ chấn đoán và tiến hành phẫu thuật cắt bỏ khối u và cắt bỏ xương hàm mặt.Khuôn mặt con biến dạng hoàn toàn tóp rất rõ và bị lệch hàm mặt,miệng con ăn uống không được như trước nữa rất khó khăn.Từ đó, con bắt đầu tự ti, mặc cảm .Từ khi đã khỏi bệnh trở về bắt đầu đi học lại,con đều bị bạn bè chê bai,chọc ghẹo.Không những vậy bạn trong lớp cứ gọi con là mặt méo chứ không còn gọi là Hòa như trước nữa.Điều đó, làm con mặc cảm và buồn tủi rất nhiều.Mỗi lần đi đâu hoặc gặp gỡ bạn bè,đến chỗ đông người là con lại sợ, con luôn mặc cảm với chính bản thân mình.Cuộc sống của con từ khi mang trên mình khuôn mặt như vậy, không có lấy một ngày vui mọi thứ cứ ảm đạm và tẻ nhạt.Đã có bao lần vì quá mệt mỏi dường như con muốn bỏ cuộc, con không còn đủ can đảm và mạnh mẽ mà vượt qua điều đó.Nhưng vì quá thương bố mẹ luôn làm lụn vất vả để nuôi con ăn học, vậy nên con luôn tự nhủ với lòng phải mạnh mẽ, nghị lực mà vươn lên.Ai chê bai thì kệ họ hãy thương bố mẹ mà cố gắng.Học hết cấp 3, con thi đậu vào trường Cao Đẳng Công Thương Miền Trung và theo học nghề công nghệ thực phẩm với mong muốn sau này ra trường sẽ có một công việc ổn định,lúc đó sẽ phụ giúp bố mẹ đỡ cực phần nào hơn.Suốt 2 năm học cao đẳng con luôn tự nhũ lòng và luôn phải cố, dù ngày ngày đi học con luôn mặc cảm và bị mọi người chê bai. Ba mẹ thấy con luôn tự ti và thua kém bạn bè mọi mặt,nên ba mẹ cố gắng làm lụn để dành đủ số tiền đưa con vào TP Hồ Chí Minh ghép xương hàm.Nhưng chẳng may đâu năm 2017 mẹ con bị tai nạn giao thông, hậu quả là mẹ bị chấn thương đầu và bị liệt nữa người, từ đó mẹ không còn phụ giúp gia đình được nữa.Mọi khó khăn, vất vả đều đè nặng lên vai ba. Một mình ba làm không đủ đóng tiền học phí cho con 3 anh em ăn học, trong khi số tiền bố làm ra hằng tháng chỉ đủ lo thuốc men cho mẹ và trang trải qua ngày. Con muốn phụ giúp bố phần nào đỡ cực hơn nên con có đi xin việc làm ở khắp nơi, với ý định là vừa học vừa làm để kiếm thêm tiền đóng tiền học và phụ giúp đỡ phần nào cho gia đình.Nhưng thấy mặt con bị vậy, nên họ không nhận con làm.Có lần con xin vào một quán cà phê xin phục vụ,nhưng chị chủ quán nói một câu mà con không bao giờ quên câu nói đó, chị nói:Mặt em bị vậy không làm được đâu,quán chị tuyển nhân viên có ngoại hình xinh xắn dễ nhìn, em bị như vậy chị không nhận đâu em. Câu nói đó như sát ớt vào tim vậy.Con thấy mình bất lực và vô dụng khi không phụ giúp gì được cho ba,nhìn thấy ba khổ như vậy con không cầm được nước mắt.Nhưng con không dám khóc trước mặt Ba, vì nếu như vậy Ba lại càng buồn hơn.Nếu khóc thì con chỉ khóc một mình mình biết,khóc vì mình vô dụng chưa phụ giúp gì được cho ba,khóc vì tương lai mù mịt phía trước của con, không biết rồi sẽ ra sao khi chỉ còn 1 năm nữa là con tốt nghiệp ra trường.Nhưng mang trên mình khuôn mặt như vậy thì con phải làm sao xin được việc làm,Trong khi con cần phải kiếm tiền phụ gia đình. Bác Dung à! Bác biết con đã từng nói với bố sao không, con nói với bố rằng: "Thôi bố à! Bố đừng cố gắng làm vất vả kiếm tiền để ghép xương cho con nữa.Con biết bố thương con, nhưng con không muốn nhìn thấy bố khổ vì con như vậy. Con bị như vậy không sao đâu bố à! Con gái của bố luôn tự tin và mạnh mẽ mà,con không mặc cảm nữa đâu và cũng không buồn nữa.Vậy nên,bố đừng vì con mà cật lực khổ như vậy nữa,vì chi phí ghép xương chi con rất lớn.Con từng nuốt ngược nước mắt vào tim mà nói với bố như vậy đó.Bác Dung à ! Bác thương con, con biết bác và ban tổ chức chương trình có phép màu kì diệu có thể biến điều ước con thành hiện thực phải không Bác.Con mong một ngày nào đó được gặp bác được ôm lấy bác, được ánh mắt đầy từ bị và khuôn mặt phúc hậu của Bác nhìn con và nói: Bác sẽ biến điều ước của con thành hiện thực thì hay biết bao.Bác à! những tâm tư nguyện vọng và nỗi lòng của con đã nói với bác hết rồi,Chỉ mong bác thấu hiểu và giúp đỡ cho con.Con mong bức tâm thư này Bác nhận được. Lời cuối cùng con xin chúc Bác và các anh chị đang làm việc tai Bệnh viện và Ban tổ chức chương trình luôn dồi dào sức khỏe. Con xin hết
BÌNH CHỌN & CHIA SẺ cho THÍ SINH để họ giành được cơ hội phẫu thuật miễn phí
0 lượt bình chọn
TOP BÌNH CHỌN