HỒ SƠ DỰ THI
Khuất Thị Nga
Mã thí sinh:JW52656
Tôi là một người chuyển giới. Đúng hơn là một chàng trai bị mắc kẹt trong cái thân xác nữ giới chết tiệt này. Đã nhiều lần tôi tự hỏi là kiếp trước tôi đã làm gì sai mà Thượng Đế bắt tôi phải chịu kiếp “Hồn Trương Ba da Hàng Thịt” này. Mỗi đêm trước khi chìm vào giấc ngủ, tôi đều ước là sáng hôm sau khi tôi thức dậy, tôi sẽ được trở về đúng thân xác của mình, đã rất nhiều lần. Nhưng mọi thứ vẫn không thay đổi. Tôi đã từng nghĩ đến cái chết, vì biết đâu kiếp sau mình sẽ không phải chịu cảnh “hồn này xác kia” nữa. Rồi khi nhìn thấy cảnh mẹ cực khổ vì công việc để kiếm tiền cho tôi ăn học, dự định đó của tôi đã hoàn toàn tan biến. Đúng vậy! Tôi phải sống, nhất định phải sống! Vì mẹ, vì bản thân tôi. Và tôi vẫn còn quá trẻ để chết... Năm nay, tôi 19 tuổi. Trong giới LGBT, có lẽ chữ T là mang nhiều đau khổ nhất, cả về nghĩa bóng lẫn nghĩa đen. Những người đồng tính nam, đồng tính nữ, và lưỡng tính chỉ phải đối mặt với rào cản gia đình và xã hội. Về phần gia đình, có thể lúc đầu họ sẽ phản đối, nhưng rồi dần dần mọi chuyện sẽ khác. Về xã hội, xã hội có nuôi bạn ngày nào đâu mà bạn phải bận tâm? Xét cho cùng, họ cũng chỉ là người dưng nước lã, họ có thể soi mói bạn ngày một, ngày hai nhưng họ sẽ không rảnh để soi mói bạn cả đời. Còn về những người chuyển giới như tôi. Đầu tiên, chúng tôi phải đối mặt với rào cản mang tên Gia đình. Thứ hai là rào cản pháp luật, vì hiện nay luật pháp Việt Nam vẫn chưa chấp nhận việc xác định lại giới tính cho người chuyển giới cho dù bạn đã chuyển giới hoàn toàn về mặc thể xác lẫn tâm hồn. Cuối cùng, chúng tôi phải trải qua những nỗi đau về thể xác trong hành trình tìm lại thân xác của mình. Vừa mất nhiều tiền, vừa chịu nhiều đau đớn, tủi nhục, vừa chấp nhận bị giảm tuổi thọ do ảnh hưởng của việc tiêm Hormones thường xuyên. Nhưng tôi vẫn k dám tiêm hocmoon, bởi tôi biết nó sẽ rất ảnh hưởng tới sức khoẻ của tôi, tôi lo sợ sẽ làm mẹ và gia đình lo lắng cho tôi và sợ làm họ buồn. Biết sao được, có lẽ trong lúc đi đầu thai, do vội vàng mà chúng tôi đã rơi vào nhầm thân xác. Giờ đây là lúc chúng tôi phải trả giá cho sự vội vàng đó. Tôi đã nghĩ mình là con trai từ khi còn mẫu giáo, tôi ăn mặc như 1 đứa con trai, thích chơi những trò của con trai, và rất ghét pải mặc đồ con gái. Từ năm mẫu giáo tôi đã có cảm tình với 1 bạn nữ rồi, tôi cứ nghĩ đó là tình cảm bản bè nhưng không phải. Từ năm lớp một đến tận năm lớp bảy, tôi phải đấu tranh với bản thân mình, tại sao mình là con gái mà lại đi thích con gái? Lên lớp tám, tôi bắt bản thân mình phải thích con trai, vì tôi là con gái mà, nhưng vẫn không được. Lên lớp 10, tôi bắt đầu cắt phăng mái tóc dài của mình. Và từ năm lớp 6 tôi đã lấy cái nẹp bụng của mẹ quấn chặt phần ngực để che đi phần nổi bật nhất của nữ giới. Lúc đó tôi nghĩ mình là người đồng tính nữ. khi lang thang trong một diễn đàn dành cho LGBT, tôi mới biết được mình là người chuyển giới từ nữ sang nam (Trans Guy). Khi biết được điều đó trong lòng tôi có chút thanh thản, hóa ra mình không bị lệch lạc giới tính, đơn giản là mình là một thằng con trai bị lộn thân xác. Những ngày về sau, cuộc sống của tôi có chút thay đổi. Tôi bắt đầu cảm thấy khó chịu khi ai đó gọi tôi bằng những đại từ dành cho nữ giới, và sự bức bối giới của tôi được đẩy lên một mức cao hơn. Tôi muốn chuyển giới. Tôi bắt đầu gia nhập những hội nhóm dành cho Trans Guy để tham khảo về cách come out, cách làm trầm giọng ( vẫn không thể nói giọng trầm được) những thông tin về quá trình phẫu thuật chuyển giới (Transgender surgery) và việc tiêm Hormones Nam ( tôi chưa tiêm). Tôi bắt đâu thay đổi bản thân mình. Khi quay về đúng giới tính của mình, tôi bắt đầu dành nhiều thời gian để đi bơi, tập gym và ăn uống đầy đủ, vai của tôi rộng ra như vai nam, cơ thể đã có chút cơ bắp. Về cơ bản, nếu không nghe tôi nói, không nhìn thấy giới tính trên giấy tờ thì ai cũng nghĩ tôi là con trai. Xem như bước đầu đã thành công. Bước thứ hai là come out. Tôi quyết định come out với bạn bè của tôi trước vì họ cũng đã bên cạnh tôi từ lúc tôi còn là một cô gái cho đến khi tôi thay đổi thành một chàng trai, và nếu họ kì thị thì cũng không sao, dù gì họ cũng không phải là người thân ruột thịt của mình. Nhưng thật may mắn, tất cả bạn bè của tôi đều chấp nhận một cách dễ dàng. Họ đều nói: “Dù mày là trai hay gái, thì mày vẫn là bạn tao.” Tôi đã từng dự định là sẽ không come out với gia đình cho đến khi tôi đã tạo dựng được sự nghiệp riêng nhưng bây giờ tôi lại nghĩ, nếu có thêm gia đình ủng hộ mình trên hành trình này chẳng phải mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn sao? Mọi chuyện có thể sẽ không dễ dàng nhưng chỉ cần gia đình và bạn bè tôi ở bên thì tôi không phải sợ bất cứ điều gì cả. Dù phải chịu đựng cảm giác tức ngực, khó thở vì nhiều năm mặc áo nẹp ngực. Cảm giác chỉ muốn cởi bỏ và vứt luôn vào thùng rác. Nó quá chặt, quá khó thở, quá khó chịu, hoạt động không hề thoải mái. Cả một ngày trời quấn như thế, về cởi ra thấy hai bên mạn sườn lằn sâu tím bầm. Dù mỗi lần mặc đều mệt chết như vậy nhưng Tôi vẫn cố vì không muốn bị nhìn nhận là con gái. Cứ thế, tôi đã 7 năm sống chung với cái quấn ngực. Và tôi không muốn dùng nó nữa, tôi muốn được cắt phăng cái ngực này đi, nó làm tôi mất tự tin, không dám tiếp xúc với ai, mặc cảm
BÌNH CHỌN & CHIA SẺ cho THÍ SINH để họ giành được cơ hội phẫu thuật miễn phí
0 lượt bình chọn
TOP BÌNH CHỌN