Kính gửi: chương trình NHAN SẮC MỚI KHỞI ĐẦU MỚI.
Em tên Hằng, em bị dị tật bẩm sinh (sức hàm ếch) lúc vừa sinh em ra thì bà nội đã ghét và muốn Ba em phải ly hôn với mẹ em, lúc đó ba mẹ em đã quyết định bỏ đi, chính vì sự có mặt của đứa con không lành lặng như em ba mẹ em đã rất cực khổ, ba cùng mẹ em bỏ trốn về quên ngoại. Ở đây ba mẹ em cùng bà ngoại phải đi xin từng đồng, và xin chính quyền giúp em phẫu thuật, lúc ấy mẹ em khóc rất nhiều vì sợ em không thể sống được. Rất may nhờ có chính quyền địa phương giúp đỡ, em được phẫu thuật miễn phí hai lần để giá môi. Sau đó thì bà nội mới gọi về nhà, sau hai lần phẫu thuật môi em được lành lặng hơn tuy vẫn còn sẹo và bị lệch, giọng nói vẫn bị ngọng, lúc trước khi em còn nhỏ, em vẫn bị bạn bè chiêu chọc là " con nhỏ sức môi " lúc ấy em có buồn có khóc, nhưng một đứa trẻ lại không để tâm tới nhiều cho tới khi em dậy thì, năm ấy em học lớp 7 em bị bạn bè xa lánh vì em bị tật, năm tháng ở trường em phải đối mặt với sự kì thị, sự cô đơn. Chẳng ai chơi với mình, thậm chí, chỉ khi đi ngang vô tình đụng vào người em các bạn ấy cũng la lên một cách thái quá rồi nhanh chân nhanh tay đi rửa nước, các bạn ấy cho em một cảm giác mình là một con quái vật kinh dị. Đôi lúc em mệt mỏi và nghĩ tới cái chết khi phải sống trong môi trường như vậy, nhưng khi nhìn thấy ba mẹ em đi làm cực khổ em lại dặn lòng phải học cho thành tài, gia đình em rất khó khăn những năm em đi học đều nhờ phần học bổng của trường, mỗi một ngày em đều cố gắng em nói với ba em, em muốn làm bác sĩ để trị bệnh miễn phí cho những đứa trẻ như em, nhưng Sau này lớn lên em mới biết đó là ước mơ mà cả đời này em khó lòng làm được, tới năm em học lớp 10 ba em vì lao động quá nhiều nên bị thoái hóa cột sống, cuộc sống gia đình trở nên khó khăn hơn khi chẳng còn ai nhận thuê ba mẹ em, mỗi một ngày em đến trường, là cả một ngày làm cực khổ của cha mẹ, thấy hoàng cảnh gia đình khó khăn, lại còn em trai đang học lớp 6 hai chị em cần rất nhiều tiền để có thể đến trường. Nhưng tình hình kinh tế gia đình bây giờ là bế tắt. Lúc ấy, em nói với ba xin cho em nghỉ học để dường cơ hội lại cho em trai, lúc đó ba em không cho vì lo em không tìm được việc rồi học hành gian dở không có tương lai, em nói " dù con không đi làm được, vẫn đỡ hơn cả hai đứa cùng đi học, con không muốn thấy ba cực khổ như vậy, rửa chén hay làm gì cũng được ba cho con phụ ba mẹ lo cho em" ba em im lặng và rồi em khép lại ước mơ của mình, em nghĩ không sao cả không làm bác sĩ sao này mình kiếm tiền nhiều thật nhiều để giúp những người ấy, mình đi học làm đẹp để làm đẹp cho họ, không ai trên đời này xấu cả chỉ vì họ chưa biết cách làm đẹp. Em nghĩ rồi, quyết định đi làm khi em vừa 16 tuổi , nhờ một người quen em được gửi vào một công ty may làm được một năm thì em phát bệnh về nhà, mẹ sợ con gái làm xa nhà bệnh không có ai nên bảo em xin công việc gì đó gần nhà, nhưng em đi tới đâu cũng không ai nhận vì... Và rồi em chỉ biết ở nhà nhận, lục bình đan, hay lột hột đều.... Cuộc sống cứ thế, mọi người ở xóm họ bảo em là vô dụng, không biết đi làm... Thật ra em cũng muốn lắm nhưng mà xã hội ngoài kia không cho phép.
Đây là lần thứ hai em đăng ký tham gia chương trình, vì lần trước gia đình em có việc nên không thể tham gia casting mong rất mong chương trình cho em thêm một cơ hội nữa. Đây là hy vọng là con đường cuối cùng của em.
BÌNH CHỌN & CHIA SẺ cho THÍ
SINH để họ giành được cơ hội phẫu thuật miễn phí