Tôi sinh ra trong một gia đình nghèo thuần nông lại đông con cho nên bố mẹ tôi vất vả làm việc cũng đủ chi cơm áo gạo tiền. Mặc dù vậy tuổi thơ của tôi vẫn vui vẻ cho đến một ngày tôi học lớp 5, có một chị ở trường trên nói tôi là "con quỷ". Thực sự lúc đó tôi rất sợ hãi, tôi chưa nhận thức được khuyết điểm xấu xí của mình nên tôi không biết tôi đã làm gì sai mà người ta lại nói mình như vậy. Cái câu nói đó ám ảnh tôi mãi cho đến khi tôi học cấp 3 thì cuộc đời bước vào giai đoạn đen tối. Mặc dù 9 năm liên tiếp là cán sự lớp năng nổ, gương mẫu nhưng khi lên cấp 3 tôi rất tự ti về ngoại hình của mình nên tôi đã quyết định không làm gì cả, nhiều hoạt động đoàn hội, phong trào diễn ra trái tim tôi háo hức muốn tham gia nhưng sự tự ti đã dập tắt tất cả. Tôi cố sống lặng lẽ như vậy để chỉ mong được sống bình yên. Nhưng không! Những người bạn trong lớp của tôi đem tôi ra bàn tán,đem tôi ra làm trò cười cho đầu câu chuyện của họ, họ nói tôi là hồ ly tinh, nạo dừa,... . Đỉnh điểm là năm lớp 10 có ai đó đã mạo danh tôi đi tỏ tình với bạn nam khác, sau đó thì cả khối 10 hết nhóm này tới lớp khác kéo qua lớp tôi để gọi là đi "xem mặt", rồi họ chỉ trỏ, họ cười chế nhạo tôi. Tôi không biết phải làm gì cả tôi hoang mang chỉ biết ngoảnh mặt vào tường rồi úp mặt xuống bàn khóc. Nhiều lần tôi nhìn thấy họ vẽ vời chế ra câu chuyện của tôi gán ghép cùng những người con trai xấu xí khác lên bảng, 1 lớp, 2 lớp, 3 lớp.... Và tôi chẳng còn can đảm nhìn xem những gì viết trên bảng sau đó nữa. Khoảng thời gian đó tôi đã ước rằng mình chưa bao giờ tồn tại, tôi chán ghét chính bản thân mình. Đi đâu cũng bịt khẩu trang và cắp đầu xuống đất, không muốn đối diện với ai cả. Tôi có thể khóc bất cứ lúc nào bởi vì trong đầu tôi không có lúc nào ngưng nghỉ rằng mình xấu xí, thật yếu đuối nhưng mà nước mắt tôi lúc nào cũng chực tuôn rơi. Tâm trí tôi cứ cắn rứt mãi câu hỏi tôi đã làm gì họ? Tôi đã làm gì sai? Tại sao họ lại đối xử với tôi như vậy? Xấu xí là một cái tội sao?... Ai nói cấp 3 là khoảng thời gian tươi đẹp nhất của đời người? Đối với tôi đó là khoảng thời gian tồi tệ nhất của cuộc đời mình. Cho tới tận bây giờ khi đã là sinh viên năm 3 đại học nỗi ám ảnh đó, sự tự ti đó âm ỉ mãi trong lòng. Nếu có thể tôi muốn được đeo khẩu trang mãi không bỏ ra vì tôi sợ người ta thấy tôi răng hô sẽ cười nhạo, sẽ xa lánh tôi. Tôi đã không còn sức lực và tinh thần để vượt qua khủng hoảng đó một lần nữa. Mặc dù vậy tôi vẫn cố gắng vượt qua mặc cảm và tự ti để tham gia nhiều phong trào đoàn hội, Xấu xí thiệt thòi đủ điều, đây không phải là ý kiến chủ quan do sự tự ti của tôi mà thực tế nó như vậy. Xinh đẹp sẽ được mọi người quan tâm giúp đỡ hơn, sẽ được ưu tiên hơn... Thậm chí đi xin việc làm park time cũng yêu cầu ngoại hình ưa nhìn. Tôi đã nuôi dưỡng ước mơ làm phẫu thuật thẩm mỹ từ lâu nhưng gia đình không có đủ điều kiện để chu cấp cho việc này, chi phí phẫu thuật hàm hô là quá lớn đối với gia đình đình tôi. Tôi cũng đã cố gắng vừa học vừa làm kiếm thu nhập nhưng cũng chỉ đủ trang trải cuộc sống ở Sài Gòn tấp nập. Nay được biết chương trình nhan sắc mới - Khởi đầu mới được tổ chức tôi mong ước rằng mình được lựa chọn tham gia chương trình để tái sinh nhan sắc cũng như tái sinh lại cuộc sống của mình. Chúc chương trình thành công tốt đẹp.
Xin cảm ơn.
BÌNH CHỌN & CHIA SẺ cho THÍ
SINH để họ giành được cơ hội phẫu thuật miễn phí