Chào anh chị em tên là Đăng Thị Thơm, 25 tuổi, ở Hoài Đức - Hà Nội. Khi mang thai tôi không may mẹ em bị cúm. Điều đó đã ảnh hưởng rất lớn đến em, em luôn bị thiệt thòi so với anh trai và em gái, cả anh chị họ. Họ thật may mắn không bị như em. Ngay khi sinh ra đã mang trên mình khuôn mặt dị tật. Em luôn sống trong mặc cảm và tự ti. Mỗi khi tôi cố gắng bản thân trở nên tốt hơn thì tôi luôn nhận sự phũ phàng. Em luôn cố gắng học tập, cố gắng hoàn thiện bên trong về tâm hồn và nhân cách. Nhưng phát hiện ra rằng dù bên trong em hoàn hảo bao nhiêu thì vẫn không thể thắng ngoại hình được. Em xin việc làm ở đâu luôn bị trượt ứng tuyển ngay từ đầu tiên gặp mặt. Mỗi lần như vậy, tôi tuyệt vọng. Em tự hỏi bản thân "Thật ra em đã làm sai điều gì? Tại sao em không thể giống như bao người?” Em sợ nhìn khuôn mặt khi soi gương, tôi sợ ánh mắt kì thị bao người. Mỗi khi bị ai đó chạm vào nỗi đau của bản thân, em chỉ biết im lặng và chạnh lòng. Em nhớ hồi nhỏ mỗi lần em tới trường là một cực hình tâm lý lớn với em. Mỗi lần đi học về luôn bị các anh lớp trên vây quanh chế giễu và cười nhạo, luôn bị một vài bạn nam trong lớp bắt nạt và chế giễu tôi. Lúc đó em rất muốn nghỉ học, em luôn sống trong bóng tối. Nhưng cứ nghĩ đến gia đình em lại có động lực học. Vầ có lẽ một phần tính cách bướng bỉnh và có chút hiếu thắng. Em muốn chứng minh cho mọi người thấy em cũng là một người bình thường. Em không muốn khuất phục số phận chỉ vì lời nói của họ. Em luôn chịu đựng điều đó chỉ hy vọng mong muốn được đi học giống như bao người. Khi trưởng thành có nhiều thứ đau đớn hơn, không phải cứ cố gắng mọi thứ sẽ được đền đáp. Cố gắng học 3 năm cao đẳng ngành kế toán. Cầm trên tay bằng cao đẳng tôi vẫn không thể xin được việc. Chỉ vì ngoại hình không ưa nhìn em càng ngày mất đi niềm tin vào cuộc sống này. Bố mẹ em đều là nông dân. Em rất thương bố mẹ em, luôn lo lắng kiếm tiền trang trải cuộc sống hàng ngày, tiền ăn học cho 2 em gái. Em không thể mở lời nói với bố mẹ niềm khát khao bấy lâu "Hy vọng có tiên phẫu thuật thẩm mỹ". Rất nhiều lần em muốn hỏi bố mẹ một câu "Có phải con sinh ra đã mang gánh nặng cho bố mẹ không? Bố mẹ đã bao giờ hối hận sinh con ra không?" Thật may hiện tại em đã công việc, tuy công việc đó có chút nặng nhọc, ngày làm suốt 9, 10 tiếng. Nhưng em không thấy mệt, ít ra em có thể giúp cho gia đình một phần nào. Khi đêm về để bản thân không suy nghĩ nhiều em luôn cố gắng tự học tiếng trung. Bời đó là ước mơ thứ hai em tìm kiếm được. Em luôn hy vọng thay đổi bản thân để có thể thực hiện những điều chưa thực hiện được. Em muốn trở thành nhân viên văn phòng. Và hơn hết em muốn du học Trung Quốc học hệ 1 năm học tiếng. Bởi em cũng muốn trở thành người phiên dịch tiếng Trung. Em hy vọng sẽ có một ngày góp một phần sức nhỏ bé của mình giúp những bạn giống như em. Em vẫn luôn muốn người xung quanh luôn tự hào về em. Cảm ơn anh chị đã đọc dòng thư này của em .
BÌNH CHỌN & CHIA SẺ cho THÍ
SINH để họ giành được cơ hội phẫu thuật miễn phí