Kính gửi chương trình.
Em năm nay 15 tuổi, vẫn còn đang đi học. Em biết độ tuổi của em vẫn chưa thể phẫu thuật, nhưng em vẫn đánh cược cho mình một hy vọng để đổi đời. Cha mẹ em ly dị khi em còn nhỏ, em sống cùng gia đình bên nội, hằng ngày khi đi học em đều bị các bạn chọc quê: " Ê con sứt môi" rồi cười khằng khặc, thâm chí còn chụp em rồi đem lên mạng bêu rếu. Em bị tẩy chay trong vòng nhiều năm, vì sống vs gia đình bên nội chi phí trang trải không đủ nên em làm thêm, lúc tới quán trà sữa tuyển nhân viên, ở đó người ta phỏng vấn và hỏi tập thể, em cởi khẩu trang ra và mọi sự chú ý nhìn vào em, một số người thì nói cười lớn: " Ghệ mày kìa! Má nó xấu vãi.", chị phỏng vấn cũng nói rằng: " Xin lỗi em nhưng bên chị làm trà sữa, và cần người....có nhan sắc một chút. Mong em thông cảm." Lời nới nhẹ nhàng, nhưng là một vết thương lớn trong tim em. Vì bị tẩy chay, chê cười mỗi ngày nên tinh thần học em cũng xuống, mẹ em rước em vào ở cùng, và chuyển trường. Em không muốn chuyển, bởi vì nỗi ác mộng từ miệng người khác sẽ lặp lại một lần nữa. Nhưng chấp nhận vẫn phải chấp nhận, đúng thật vào trường đầu tiên thầy kêu em cởi khẩu trang ra, cảm giác xung quanh mọi người nói cười khúc khích lại xuất hiện, ra lớp em là một vấn đề để bàn tán, và là thứ trêu đùa của bọn con trai. Nhiều người vẫn nó rằng: " Tự tin lên em, chẳng có gì". Khi chưa bị làm sao biết cảm giác nó đau như thế nào? Lời an ủi như vô tác dụng, khi bị rồi mới biết cuộc sống nó khó khăn như thế nào. Tự tin cách mấy vẫn bị những yếu tố xung quanh xâm nhập thôi. Vkf vậy xin chương trình, hãy cho em một cơ hội. Vì mẹ em hoàn cảnh cũng nghèo khó, lại chỉ có một em, nếu em không thay đổi nhan sắc, thì khó mà có một công việc ổn định cho mẹ về sau. Em xin cảm ơn vì đã quan tâm lời tâm sự của em. Em mong một ngày nào đó người bạn thân nhất của em không còn là cái khẩu trang, hay ánh nhìn, miệng đời của người khác nữa.
BÌNH CHỌN & CHIA SẺ cho THÍ
SINH để họ giành được cơ hội phẫu thuật miễn phí