Cháu tên là Thu, hiện cháu 23 tuổi và đang là giáo viên mầm non. Cháu sinh ra và lớn lên trong gia đình có truyền thống làm nông tại một xã nghèo của tỉnh Bắc Cạn. Từ khi sinh ra, cháu đã mang hình hài khác lạ, luôn bị bạn bè bêu rếu, trêu chọc. Mỗi ngày bước chân ra khỏi nhà như một hình phạt đối với cháu, cháu sợ, sợ những ánh mắt ấy, những lời nói ấy.... Cháu cũng không dám kể với bất kì ai, kể cả mẹ về những điều cháu đã gặp phải. Vì cháu biết đâu ai có thể lựa chọn được mình sinh ra như thế nào cơ chứ. Cháu ước, cháu thèm khát được bình thường,được nguyên vẹn như bao người khác. Tủi thân lắm nhưng điều cháu có thể làm là tự an ủi và vượt qua. Cháu đã luôn dặn lòng phải giỏi, phải thành công để mọi người không coi thường cháu, để mọi người thấy được rằng cái con bé khác thường ấy không tầm thường. Suốt 12 năm học cháu luôn là học sinh giỏi, xuất sắc và nhận được một số học bổng như Đèn đom đóm, Tiếp sức đến trường. Sau đó, cháu đã mạnh dạn thi vào khoa giáo dục mầm non của trường Đại học Sư phạm Thái Nguyên. Ban đầu cháu cũng lo sợ, e ngại và nghề giáo viên cũng cần phải có ngoại hình, hoặc ít ra là bình thường, không dị tật... nhưng cháu rất yêu trẻ con, và rất thích được làm cô giáo nên cháu đã đánh cược, cứ đi thi.... Cháu và bố mẹ đều vỡ oà trong hạnh phúc khi cháu đỗ. 4 năm đại học là 4 năm đầy vất vả và thực sự khó khăn với cháu, phải sống xa nhà, không người thân bên cạnh, cùng với ngoại hình không bình thường đã khiến cháu rất rất tự ti. Do hoàn cảnh gia đình khó khăn, cháu đã nhiều lần xin đi làm thêm để đỡ đần mẹ, nhưng cháu đều bị từ chối vì lý do duy nhất là ngoại hình. Sau cháu được giới thiệu đến trông em bé tại nhà cho 1 cô giáo trong trường, thật may đó là một cô giáo khoa tâm lý, cô đã giúp cháu có thêm nghị lực, luôn động viên cháu. Cháu biết ơn cô giáo ấy rất nhiều. Do đó, vì mơ ước, vì đam mê học tập, tình yêu trẻ và nghị lực của bản thân, cháu đã cố gắng không ngừng nghỉ để bù lại sự thiệt thòi của mình. Và kết quả là mỗi kì học cháu luôn nhận được học bổng của trường và tốt nghiệp thủ khoa với tấm bằng xuất sắc, được nhận giấy khen của Hiệu trưởng và vinh dự là 1 trong hơn 100 học sinh sinh viên dân tộc thiểu số xuất sắc toàn quốc được vinh danh và nhận bằng khen của bộ trưởng chủ nhiệm UBDT ngày 25/11/2018 tại Hà Nội. Gia đình và các thầy cô nói tự hào về cháu, cháu thấy vui lắm, bởi nỗ lực của mình đã được đền đáp. Cháu biết đây mới chỉ là thành công bước đầu, nhưng phần nào là động lực để cháu tiếp tục cố gắng hơn nữa. Ra trường, tiếp tục lại là một thử thách rất lớn với cháu, lại cái cảm giác tự ti về ngoại hình, tự ti trước đồng nghiệp, phụ huynh, tự ti với chính học trò của mình. Cháu chỉ biết cố gắng làm thật tốt, dành tình yêu và sự chăm lo thật chu đáo cho các con. Cháu cũng đã đối diện với những câu hỏi ngây thơ hồn nhiên của các con “môi cô bị sao vậy?” “Sao môi cô sưng thế kia?”..... những câu hỏi đôi khi khiến cháu đỏ mặt vì ngại, vì tự ti. Bên các bé hàng ngày, cháu cảm nhận được tình cảm của các bé dành cho mình, không vì ngoại hình xấu xí của cô mà các con không yêu cô, ngược lại chúng còn rất thân thiết, thi thoảng lại chạy tới ôm cô, thơm cô một cái, tối về nhà đòi gọi điện cho cô mới chịu ngủ,... những tình cảm cảm khiến cháu cảm thấy ấm áp và có thêm động lực để vững bước. Mặc dù vậy, môi trường làm việc mà, vẫn không thể tránh khỏi những lời dị nghị, chê bai từ người này người kia,.... lại thêm các mối quan hệ xã hội, đây thực sự là một bất lợi đối với cháu. Cháu nghĩ mình có thể làm được và làm tốt hơn, nhưng vì ngoại hình, cháu không thể. Đó là chuyện về công việc, đến chuyện tình cảm của cháu cũng vì thế mà không suôn sẻ. Trước giờ cháu luôn tự ti vì thế cháu không dám nghĩ đến chuyện yêu đương. Thế nhưng từ ngày đi làm, quen biết nhiều hơn, nhiều mối quan hệ hơn, cháu và anh đã gặp và nảy sinh tình cảm, cháu chưa từng nghĩ sẽ có người chấp nhận bộ dạng này của cháu, vậy mà anh đã xuất hiện và trao yêu thương. Nhưng thật buồn, khi mối tình này chưa đi đến đâu thì gia đình anh biết chuyện, đã phản đối gay gắt, họ miệt thị và dùng những lời nói khiến cháu không thể làm gì được, vì đó là sự thật, cháu thật sự bất lực. Người ta nói ngoại hình không quan trọng, nhưng bạn cứ thử không có ngoại hình xem, xem nó có quan trọng hay không. Với cháu, cháu chỉ cần một bộ dạng bình thường thôi, không cần phải xinh đẹp, chỉ cần bình thường như bao người bình thường thôi là quá mãn nguyện rồi. Hoàn cảnh gia đình khó khăn, ba sức khoẻ yếu, nhà có 2 anh em, một mình mẹ làm lụng vất vả, nên cháu không bao giờ dám nghĩ đến việc đi phẫu thuật thẩm mỹ mặc dù cháu rất ao ước. Mà với đồng lương ít ỏi,thêm phụ mẹ chăm lo gia đình thì liệu ao ước ấy có thể thực hiện được không cơ chứ. Trước giờ cháu cũng đã theo dõi nhiều chương trình thay đổi ngoại hình, các anh chị ấy thật may mắn, không biết thay đổi trở nên bình thường và thậm chí là xinh đẹp như vậy cảm giác thế nào nhỉ? Cháu thật sự không dám nghĩ vì nó quá xa vời với cháu. Hôm nay tình cờ cháu đọc được thông tin về chương trình từ facebook chị Đặng Ngọc Hân, cháu xin mạnh dạn được viết tâm thư này, cháu biết ngoài kia có không ít người bị dị tật bẩm sinh như cháu, cháu rất mong và hy vọng, may mắn sẽ đến với cháu, để cháu có được một ngoại hình bình thường, một nụ cười rạng rỡ, để tự tin hơn trong nghề và tự tin làm những điều mình muốn! Cháu xin cảm ơn ban tổ chức đã tạo ra một chương trình đầy ý nghĩa nhân văn, giúp cho những người kém may mắn tự tin và hoà nhập! Chúc cho chương trình sẽ luôn thành công!
Em cũng xin cảm ơn Chị- Hoa hậu Đặng Ngọc Hân đã giúp em biết đến chương trình này!
Tất cả những lời cháu viết trong tâm thư này hoàn toàn là sự thật, cháu rất mong ban tổ chức sẽ xem xét đến tâm thư, nguyện vọng này của cháu!
Cháu xin cảm ơn!
BÌNH CHỌN & CHIA SẺ cho THÍ
SINH để họ giành được cơ hội phẫu thuật miễn phí