E xin chào ban tổ chức và giám khảo ạ , e là Nguyệt , năm nay e 23t , e sinh và và lớn lên trong gia đình nông dân khó khăn của mảnh đất miền Trung nắng gió , ba mẹ phải rất khó khăn mới có thể nuôi e được ăn học. 23t là 23 năm e sống trong lầm lũi , tự ti và tủi thân với gương mặt của mình , e có 1 dáng người nhỏ bé với 1 khuôn mặt nhiều khuyết điểm do di chứng sứt môi hở hàm ếch , giọng nói của e may mắn k không bị ảnh hưởng nhiều và cũng 1 phần nhờ ba mẹ tập phát âm từ nhỏ nhưng khuôn mặt làm cho e gần như k có cơ hội nào cho riêng mình : mũi của e k có sống , 2 bên cánh mũi bị kéo thấp xuống, to bè ra khi e được phẫu thuật hở hàm ếch lúc nhỏ , răng hàm trên của e cũng bị mọc lệch , chen chúc nhau , có răng mọc lấn lên phần nướu nên nó thường xuyên sưng tấy lên làm e ăn uống khó khăn , vành môi trên của e hai bên cũng k đều nên làm nụ cười của e bị méo sang 1 bên , cùng với hàm răng lệch trong rất mất thẩm mĩ . Từ ngày nhận thức được ngoại hình của mình e chưa bao giờ dám bỏ khẩu trang khi ra đường , bạn bè , người quen , thậm chí là người đi ngoài đường thấy e họ cũng k ngừng cười nhạo , e chưa bao giờ dám cười 1 cách thỏa mái , cũng k dám cười trong tất cả các tấm ảnh e từng chụp , có lần e đang ngồi ăn trông quán thì có 1 nhóm các anh thanh niên ở bàn đối diện chỉ trỏ , cười đùa , e chỉ dám cuối đầu cố gắng ăn thật nhanh khi họ đứng lên đi về , đi ngang qua có người còn nói với lại " lần sau nhớ mang khẩu trang nha , thấy bạn mình ăn mất ngon " , bạn bè trong lớp thì chế giễu ,họ tách e ra k cho e tham gia vào các hoạt động chung vì sợ khi chụp ảnh e sẽ làm xấu khung hình của họ, lúc chụp ảnh lớp chung thì gần như cả lớp k ai muốn đứng cạnh e , có bạn còn bảo e đường có cười , e mà cười là làm xấu cả tấm ảnh đẹp của lớp , quá tủi thân nên tới năm 2 cao đẳng e quyết định ngừng việc học đi làm kiếm tiền để có thể chỉnh sủa 1 chút cho khuôn mặt của mình , một phần cũng vì muốn a mẹ đỡ bớt vất vả ...nhưng bên ngoài xã hội còn đáng sợ hơn trường học gấp mấy lần nữa ạ , cho dù e có cố gắng để hòa nhập với mọi người nhưng mọi cố gắng của e đều thất bại , e luôn k bao giờ dám cười nhưng đôi khi vô thức quên mất e lại cười , những lần như vậy họ lại chế nhạo e rằng " răng của e nó cứ như trâu bò đánh nhau v " , " môi e bên dày bên mỏng nhìn buồn cười nhỉ " , hay còn tổn thương hơn vậy gấp chục lần là "nhìn mặt e k biết chỗ nào là sống mũi luôn đó " , "đừng có cười ,nhìn e cười chị buồn nôn quá , e chưa bao giờ soi gương hả " , họ nói nhìn gương mặt của e k như cây sắp chết , mất thiện cảm , đi tới đâu làm người khác mất vui tới đó còn nhiều lời đau lòng hơn như vậy nữa làm e khóc không biết bao nhiêu lần , những lần như vậy e chỉ biết lầm lũi cúi mặt đi chỗ khác ,.... e biết sẽ còn có nhiều bạn khó khăn hơn e , có hoàn cảnh tổn thương hơn e nhiều nhưng chúng e có chung một nỗi đau đó là bị cướp mất cơ hội do khuôn mặt của chính mình . E không dám mơ ước tới 1 khuôn mặt quá hoàn hảo ,chỉ dám mong mình có 1 nụ cười trọn vẹn , 1 gương mặt dễ nhìn để có cơ hội được bước ra xã hội , được mọi người đón nhận một cách dễ dàng hơn thôi ạ , e biết đến chương trình khá trễ , cũng k biết các anh chị có đọc được những lời của e k , nếu được may mắn xin ban giám khảo và ban tổ chức hãy cho e 1 cơ hội để được tìm lại chính mình ạ , e xin chân thành cảm ơn
BÌNH CHỌN & CHIA SẺ cho THÍ
SINH để họ giành được cơ hội phẫu thuật miễn phí