Em tên Bích Chi hiện đang là giáo viên công tác tại xã Hồng Liêm- huyện Hàm Thuận Bắc-tỉnh Bình Thuận.Gia đình em có 3 chị em gái.Trong khi chị hai và em gái em đều xinh xắn, dễ thương còn em thì ngược lại,không giống ba cũng chẳng giống mẹ.Từ nhỏ,em cứ bị mọi người trêu là con ba em nhặt về nuôi.Tủi thân lắm nhưng em vẫn còn ba,vẫn đối xử với em công bằng như hai chị em còn lại.Nhưng niềm vui không được bao lâu,năm em lên 6, ba phát bệnh ung thư rồi 1 tháng thì mất,gia đình lâm vào cảnh khó khăn vô cùng.Mẹ em phải một nách ba con thơ dại lại thêm tiền nợ từ thuốc thang,ma chay cho ba.Ngày nào mẹ cũng đi làm thuê cuốc mướn cho người ta từ tờ mờ sáng tới tối mịt mới về đến nhà.Ba chị em ở nhà tự ăn,tự chơi rồi tự đến trường vì vậy mọi người thường có cớ trêu chọc nhiều hơn.Những hôm đi học về một mình là em lại bị lũ bạn trêu suốt quãng đường về nhà.Thương mẹ vất vả,em cố gắng học thật tốt để mẹ vui lòng.Nhưng học xong năm lớp 9,mẹ đành phải cho em nghỉ học vì xã em chưa có trường cấp 3 nên muốn học phải xuống thị trấn.Nhìn bạn bè trong tà áo dài tung tăng đến trường, em lại rưng rưng nước mắt.Em ao ước được thử mặc 1 lần chiếc áo dài trắng tinh khôi ấy nhưng phải chịu vì em còn đứa em,phải hy sinh để em gái em tiếp tục học.May mắn là một người bà con ở thành phố thương tình cho em ở nhờ học hết lớp 12.Mười hai năm liền học sinh giỏi,lại học tốt các môn tự nhiên,em muốn thi vào bác sĩ nhưng thầy cô lại khuyên không nên vì ngành này rất tốn tiền,sợ em học nữa chừng phải bỏ.Em quyết định thi vào sư phạm,chọn nghề gõ đầu trẻ làm công việc cho mình.Ngày đầu tiên xuống trường thực tập,dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng những lời vô tư trẻ con vì khiến em nghẹn đắng."Sao mặt cô kì vậy?Mắt cô làm sao ấy!Cô xấu, chẳng xinh bằng cô ở lớp bên." Khó khăn lại chồng chất khi năm 2012,em bị tai nạn nghiêm trọng :gãy xương đùi,xương cẳng chân phải,vỡ cột sống... phải điều trị tại bệnh viện Chợ Rẫy hơn 3 tháng trời rồi chuyển qua tập vật lí trị liệu hơn 1 năm,em mới bắt đầu đi lại được.Không từ bỏ việc học,em trở lại trường hoàn thành 2 đợt thực tập,ra trường với tấm bằng tốt nghiệp loại giỏi,trong khi bạn bè đều có nơi làm việc ổn định thì em lại phải chạy vạy xin việc khắp nơi.Trường công lập thì yêu cầu hộ khẩu còn trường tư thục, quốc tế lại cần ngoại hình.Cố gắng bám trụ lại Sài Gòn ba năm,kiếm sống bằng đủ thứ nghề:gia sư,phụ việc nhà,chạy bàn,phát tờ rơi...để trả hết tiền vay sinh viên, em xin về quê công tác với mức lương 3.219.000 đồng. Cứ tưởng sẽ ổn định sẽ nuôi được mẹ rồi có gia đình ,sinh con nhưng đến nay đã 29 tuổi em vẫn chưa thực hiện được ước mơ đó.Những câu trêu đùa của đồng nghiệp,những lời nhận xét vô tư của học trò làm cho em càng ý thức rõ hơn về ngoại hình của mình vì không đẹp,đi đứng khó khăn nên không ai để ý.Được biết "Nhan sắc mới -Khởi đầu mới " là cơ hội cho những người khiếm khuyết về ngoại hình nên em viết thư này gửi đến chương trình.Rất mong hồ sơ của em và các bạn kém may mắn về ngoại hình sẽ được tiếp nhận.Em xin chân thành cảm ơn.
BÌNH CHỌN & CHIA SẺ cho THÍ
SINH để họ giành được cơ hội phẫu thuật miễn phí