Mỗi người sống trên đời đều có mơ ước riêng. Mình cũng vậy
Mơ ước có được khuôn mặt bình thường để không mang mặc cảm để có thể theo đuổi công việc mình thích. Nhưng ước mơ vẫn mãi chỉ là mơ ước Khi còn bé mình không để ý ánh mắt người khác nhìn mình. Cũng chẳng để tâm người khác nói gì về mình. Phải rồi, bé thì có biết suy nghĩ gì đâu. Cho đến một ngày nhìn vào gương và nhận ra mình không được bình thường như bao người khác. Mình bắt đầu sợ những cái nhìn từ người khác. Sợ những lời thì thầm quanh tai. Nhiều lần nghĩ hay là mình chết đi. Kiếp sau sinh ra chắc sẽ lành lặn. Nhưng nghĩ lại ba mẹ sinh mình ra, vất vả nuôi mình bao nhiêu năm tháng. Lại thấy thương. Những ngày đi làm về mệt mỏi quá sức, đêm ngủ mình vẫn hay mơ một giấc mơ có phép màu. Phép màu có thể biến mình được lành lặn như bao người. Có thể tự tin cười nói với mọi người mà không ngượng ngùng. Không sợ những ánh mắt đáng sợ họ nhìn vào mình. Để không bị gọi là “thằng méo mồm”, “thằng sứt môi”, “thằng quái vật”.
Đôi khi gặp những đứa bé rất dễ thương, vì quá nhỏ nên chưa ý thức được gì. Chúng cứ nhìn chằm chằm mình rồi quay sang hỏi ba(mẹ) “mẹ ơi mồm chú chú kia bị sao thế”, “ba ơi chú kia mồm bị gì thế ba”, “mẹ ơi mặt chú kia làm sao vậy mẹ”, nghe thế mình vẫn cười, cười thề thôi, trong lòng buồn nhiều lắm.
Qua 4 lần phẫu thuật từ thiện, khuôn mặt ấy vẫn không được lành lặn. Giấc mơ vẫn mãi là giấc mơ. Vẫn mong một ngày giấc mơ ấy sẽ thành hiện thực.
BÌNH CHỌN & CHIA SẺ cho THÍ
SINH để họ giành được cơ hội phẫu thuật miễn phí