Bố mẹ em ly hôn từ khi em học mẫu giáo, nên từ nhỏ em sống với bà ở miền quê, một nơi khó khăn. Bà từng ngày kiếm từng ngọn rau để đi bán kiếm tiền cho em ăn học, em thương bà nhiều lắm, có những lúc chân bà sưng to vì phải ik suốt ngày, em biết bà đau lắm nhưng bà chẳng nói lời nào vì sợ ảnh hưởng đến việc học của em, em nhìn bà mà nước mắt cứ chảy. Ngày nào bà cũng đi bán, bà chăm lo cho em từng chút một, nhưng em chẳng làm gì được cho bà cả, em buồn lắm. Lúc em học lớp 5 một lần bị con ong cắn, nhưng em không vào bệnh viện nên bị bệnh zona từ trên đầu tới trán, gia đình nói cho em đi điều trị nhưng em biết gia đình mình không có tiền, nên em ở nhà đã uống thuốc nhưng sao một thời gian vết thương lan dần tới mắt và để lại vết sẹo ở trán và quanh mắt, lúc nào em cũng tự soi gương vào chính mình, tự hỏi tại sao mình lại xấu như vậy, tại sao mình lại sinh ra trên thế gian này... Khuôn mặt này làm em không muốn tiếp xúc với ai, em tự nhốt mình ở trong nhà, dù cho ai đi đâu em cũng chỉ nhìn mà không dám bước ra khỏi nhà, mỗi khi ra đường em đều trùm kín mặi mình vì sợ mọi người nhìn mình bằng một ánh mắt khác, em rất ghét ánh mắt ấy, lúc nào em cũng tự nghĩ tại sao người ta lại đẹp, lại tự tin như thế. Lúc ở trường bạn bè lúc nào cũng xa lánh mình, chỉ lúc họ cần mình thì họ mới nói chuyện với mình, còn đến lúc mình cần họ thì chẳng có một ai, vì em thường trùm kín khi ra ngoài ai cũng nói em là bê đê này bê đê, em uất ức lắm nhưng không dám trả lời họ, chỉ im lặng rồi tránh đi chỗ khác, có nhiều lúc em tự nhìn mình trước gương rồi tự mình khóc tự mình hận mình, em không bao giờ dám đứng trước đám đông, dám đối diện nói chuyện với một ai. Vì mình đâu được như người ta, nhiều lúc ở trong trường tổ chức nhiều cuộc thi, em rất muốn tham gia, nhưng lần nào em cũng bị loại đầu tiên, vì thầy cô chỉ chọn những người có khuôn mặt đẹp sáng sủa chứ đâu có chọn những người xấu như mình, em bị bạn bè xúc phạm nhiều lắm nhưng không dám nói với ai cả, chỉ im lặng nhắm mắt cho nó qua. Gia đinh em, Mẹ đã có gia đình mới và có 2 đứa em nhỏ nữa, giờ em chẳng biết dựa vào đâu, mẹ cũng không có việc làm, em ở với bà, nhưng bà cũng già rồi, bà đâu chê chở được cho mình suốt đời, em sợ lúc bà ra đi thì mình sẽ ra sao trước cái xã hội kia... Mẹ thì đã có gia đình mới rồi, cũng ít quan tâm em, chưa bao giờ hỏi em một câu hôm nay con thế nào? Có ổn không? ... Chưa một lần nào cả. Em có ước mơ trở thành một nhà thiết kế thời trang, nhưng ước mơ ấy em thật sự rất muốn được thực hiện nó... Nhưng mình muốn may ra một bộ áo quần đẹp thì mình phải đẹp, khi mình mặc bộ đồ đó dám tự tin rằng mình hợp với nó, nhưng không em mặc vào nhìn mình trước gương em không thể tiếp tục, em đã cố gắng thể hiện hết tài năng của mình nhưng tài năng ấy bị lãng quên bởi ngoại hình xinh đẹp của người khác, cuộc sống của em như một địa ngục tối tăm, em tự nhốt mình vào nơi tối tăm, nơi đó em được yên tĩnh một mình không ai làm tổn thương mình, nơi em cảm thấy an toàn, bóng đêm bao trùm cuộc sống của em. Em không nhận được tình yêu thương từ bố, lúc nhỏ bố thường hay đánh đập em trong khi đó em cũng chẳng biết mình sai cái gì. Cuộc sống của em sẽ có ánh sáng nào không?... Em mong có một nguồn ánh sáng cho em sức mạnh, cho em một ngoại hình đẹp hơn, để mình tự tin hơn, dám đối diện với mọi người không phải trốn tránh nữa, dám đứng trước những con người xúc phạm mình. Dám tự tin thực hiện ước mơ của mình, để phụ mẹ chăm sóc và nuôi dạy 2 em nhỏ và chăm sóc bà. Nếu được thay đổi ngoại hình em thực sự hạnh phúc, em sẽ sống một cuộc sống mà xanh, một cuộc sống như bao người khác.. tự mình vượt lên chính bản thân mình... Và điều em muốn làm nhất chính là đứng trước mặt bà, nói con yêu bà nhiều lắm, cảm ơn bà rất nhiều, chính bà là người cho con cuộc sống này... Con sẽ cố gắng sống tốt để bà tự hào về đứa cháu này... Em xin cảm ơn đã nghe ạ....
BÌNH CHỌN & CHIA SẺ cho THÍ
SINH để họ giành được cơ hội phẫu thuật miễn phí