HỒ SƠ DỰ THI
Nguyễn Văn Dũng
Mã thí sinh:JW53377
Tôi năm nay 37 tuổi đã lập gia đình và có 3 con, gia đình tôi thuộc hộ nghèo của xã.Tôi sinh ra trong một gia đình có 6 anh em,Bố mẹ tôi nghèo nên tôi chỉ học đến lớp 6 thì nghỉ. Mẹ tôi kể khi tôi 9 tháng tuổi thì Bà nội phát hiện ra tôi không biết bò như các bạn sinh cùng năm với tôi nên mẹ đã kiểm tra tay,chân tôi thì thấy tay phải của tôi không giơ lên được. Mẹ tôi lật đật đưa đi Bác sỹ thì Bác sỹ nói quá trễ rồi vì tay tôi đã gãy lâu rồi nên không thể lành lại được. Nhưng M vẫn không bỏ cuộc tiếp tục đưa tôi đến rất nhiều nơi để chạy chữa từ Đông tay y kết hợp đều ko ăn thua. Sau 3-5 năm chạy chữa thì Mẹ tôi đành bỏ cuộc và tay tôi cũng ko thể lành lại từ đó, cũng may là chỉ liệt khớp vai còn bàn tay tôi phát triển bình thường nhờ sự trợ giúp tay trái tôi vẫn sinh hoạt cuộc sống như ngừoi có đủ hai tay khoẻ mạnh. Năm tôi 2004 tôi kết hôn và sanh bé trai đầu lòng năm 2005, để kiếm sống nuôi gia đình tôi đã đi theo mấy anh chị trong làng làm nghề cắt sắt phế liệu. Năm 2009 khi đi thu gom sắt phế liệu tôi mua phải một trái bom khoảng 2.5kg dài 25-30cm. Tôi cứ nghĩ là sắt hình trụ nên cắt ra để bán sắt nhưng khi máy cắt vừa cắt được một đường thì quả bom phát nổ. Tiếng nổ rất lớn hất tung tôi ra đất, mặt tôi tê dại đi và tối sầm ko còn nhìn thấy gì nữa. Lúc đó gia đình tôi không có ai ở nhà, anh hàng xóm chạy sang và đưa tôi đi cấp cứu. Tôi vẫn tỉnh nhưng mở mắt ra thì trời tối sầm,tôi nhắm mắt lại và nghĩ mình bị mù. Nên tiếp tục nhắm lại, ngồi trong taxi tôi nghĩ mình bị mù định mở cửa nhảy khỏi taxi tự tử vì sợ là gánh nặng cho vợ con, nhưng anh ấy đã ngăn lại. Khi đến viện thì Bác sỹ chẩn đoán tôi bỏng độ 2 điều trị nội khoa, nằm ở viện đa khoa tỉnh 5 ngày điều trị kháng sinh, mắt tôi nhìn thấy mờ mờ,mặt phù lên rất nhiều không đỡ. Bữa đó em gái tôi lên thăm thấy tình trạng không đỡ, nặng hơn buổi đầu nhập viện( Vì em tôi là Y tá nên biết đánh giá tình trạng vết bỏng)nên em tôi xin chuyển viện ra Hà Nội nhưng Bệnh viện không đồng ý. Cuối cùng em tôi phải ký giấy xin về và tự chịu trách nhiệm về sức khoẻ của tôi nên mới được xuất viện. Ngay ngày đó em tôi chuyển tôi đến Bệnh Viện Bỏng Quốc Gia Hà Nội. Sau khi Bác sỹ khám và cho biết nửa phần mặt trên từ miệng đến trán bỏng độ 4 phải mổ cấp cứu ngay, mắt bỏng độ 2, đặc biệt toàn bộ phần cơ, mỡ, thịt ở mặt của tôi đang bị phân huỷ dưới lớp da bỏng do sức ép của trái bom quá mạnh và phải mổ ngay trong chiều hôm đó nếu không sẽ ảnh hưởng đến sự phục hồi của mắt. Thật sự lúc đó mọi thứ như sụp đổ nhưng gia đình đã động viên nên Tôi đã bình tĩnh để bước vào ca mổ. Ca mổ đầu tiên thành công nhưng Bác sỹ thông báo do lớp hoại tử sâu,một lần mổ không lấy hết được phải mổ lần hai mới lấy hết lớp hoại tử đó. Và rồi tôi bước vào cuộc mổ thứ hai,rất may mắn là ca mổ cũng thành công, vết thuơng lành lặn,sạch sẽ,lên mô hạt tốt không có dấu hiệu nhiễm khuẩn Bác sỹ quyết định ghép da cho tôi. Thật sự lần đó tôi rất sợ, vì bước qua hai lần mổ tôi như chết đi vậy, đau đớn vô cùng. Khi y tá chuẩn bị đẩy tôi vào phòng mổ,tôi nắm tay em gái và nói: “ anh sợ lắm em à, anh sợ chết trên bàn mổ” em tôi động viên:” Hai lần trước khó khăn hơn rất nhiều Anh còn làm được, lần này thủ thuật nhẹ nhàng hơn nên chắc chắn anh sẽ làm được, cố lên anh, ghép da xong lần này anh sẽ được tháo băng và được thấy lại mặt mình” tôi ứa nước mắt gật đầu. Thật may mắn cho Tôi, ca ghép da của tôi tương đối ổn vì các miếng da lấy từ cánh tay và đùi ghép lên mặt đã lên mô hạt tốt, bám dính vào mô ở mặt. Vậy là thành công bởi vì một số bệnh nhân nằm cùng tôi ghép đến hai ba lần mới được, tôi đã may mắn hơn rất nhiều, sau 3 tuần vết thương khô, sạch, tôi được xuất viện. Phải nói vui mừng khôn xiết, cảm ơn Bác sỹ đã cho tôi khuôn mặt lành lặn trở lại tuy không được như ban đầu nhưng như vậy đã là may mắn lắm rồi. Tôi trở về cuộc sống gia đình nghỉ ngơi 2-3 tháng lại tiếp tục công việc cắt sắt phế liệu vì tôi không có công việc gì để nuôi sống gia đình, và phải trả số tiền tôi nợ khi nằm viện nên tôi không có thời gian chăm sóc vết thương. Công việc rất là bụi bẩn khiến cho vết thương không được chăm sóc kỹ nó mỗi ngày một xù xì lên, nhăn nhúm lại. Và sau 3 năm bị bỏng gương mặt tôi đã thay đổi hoàn toàn tôi không còn nhận ra mặt mình, tôi trở nên cục cằn, và ngại tiếp xúc với mọi ngừoi vì gương mặt dị biệt của mình. Tôi đau đớn cho mình khi nghĩ ông trời đã lấy đi của mình một cánh tay và giờ là cả khuôn mặt, tôi chẳng còn niềm tin để sống, dần dần tôi sống xa lánh mọi ngừoi vì không muốn họ nhìn vào mặt tôi với thái độ tò mò, dèm pha. Tôi vẫn tiếp tục công việc đó cho đến nay để mưu sinh. Hôm nay cũng người em gái ấy gởi cho tôi một thông tin về chương trình:” Nhan sắc mới, khởi đầu mới” của VTV9 do Bệnh Viện Thẩm Mỹ JW Hàn Quốc trợ. Tôi nói: “ Anh không có tiền, vả lại anh sợ cảm giác phải nằm trên bàn mổ, đau đớn lắm em” Nhưng em tôi đã thuyết phục :” Chương trình tài trợ miễn phí cho 500 suất, mặc dù hồ sơ đã rất đông nhưng biết đâu cơ hội sẽ đến với anh, không nộp hồ sơ thì sao chương trình biết được hoàn cảnh của anh? Nếu có cơ hội anh thì các con anh sẽ rất vui vì được thấy Bố lành lặn trở lại....” em động viên rất nhiều và nghĩ đến niềm vui trên gương mặt các con khi thấy Bố có được khuôn mặt lành lặn, nghĩ đến vợ tôi mỗi khi buồn thương nhìn mặt chồng nên, hôm nay tôi mới dám mạnh dạn đăng ký hồ sơ của mình để gởi cho chương trình. Thật lòng mong ước lớn nhất của tôi là được nhìn lại gương mặt lành lặn của mình một lần, để các con không phải xấu hổ vì có ngừoi Bố có gương mặt dị biệt, nhưng tôi không có đủ tiền. Thông qua chương trình tôi ước mong rằng mình sẽ được các Bác sỹ Bệnh viện JW Hàn Quốc phẫu thuật mặt cho tôi để tôi không còn mặc cảm, tự ti,để tôi tự tin trở lại cuộc sống và các con có được niềm vui khi thấy Bố có gương mặt lành lặn. Chúc cho Chương trình ngày càng phát triển mang được thật nhiều niềm vui, hạnh phúc tới cho mọi người trên mọi miền tổ quốc. Kính chúc các anh chị cô chú làm chương trình thật nhiều sức khoẻ và hạnh phúc. Chào Thân ái!
BÌNH CHỌN & CHIA SẺ cho THÍ SINH để họ giành được cơ hội phẫu thuật miễn phí
0 lượt bình chọn
TOP BÌNH CHỌN