Xin chào bác sĩ!
Tôi sinh ra trong một gia đình thuần nông ở một vùng quê nghèo tỉnh Bắc Giang. Năm tôi học lớp 12, bố tôi mất, mẹ tôi phải nuôi 3 chị em đang tuổi ăn học. Dù nhà vẫn đang nợ do bố tôi đi viện nhưng mẹ vẫn không bắt chị em tôi nghỉ học. Tôi có bao nhiêu ước mơ, hoài bão nhưng do ngoại hình khá nhỏ nhắn, nhà lại nghèo nên tôi quyết định thi vào Sư phạm. Để mẹ tôi có thể nuôi hai em, tôi đi làm thêm, đi gia sư, hè đến vào các công ti làm không nề hà gì để kiếm tiền ăn, học. Thế rồi tôi cũng ra trường, đi làm. Tôi làm một giáo viên Tiểu học. Đến lúc này tôi mới nhận ra sự tự ti về hàm răng hô của mình, về nụ cười hở lợi của mình. Mọi người thường nói trước mặt, nói sau lưng, nói rằng nếu tôi không cười thì còn đỡ, cười rất là xấu. Từ đó tôi ít cười hẳn, tôi thấy ngại vì khi cười ai cũng nhìn tôi và chê. Tôi ngại giao tiếp với người lạ, ngại nở nụ cười vì tôi sợ mình xấu. Nhưng nếu để có tiền đi thẩm mĩ thì khá khó khăn với đồng lương giáo viên của tôi, hơn nữa tôi còn đang phụ giúp mẹ để nuôi 2 em đang học đại học. Tôi cũng tìm hiểu rất nhiều bệnh viện nhưng cứ đọc đến chi phí tôi lại lặng lẽ đi ra vì tôi đâu có nhiều tiền đến thế. Sau khi biết đến chương trình phẫu thuật miễn phí của bệnh viện, tôi viết tâm thư này với mong muốn nhỏ nhoi mình sẽ là một trong những người may mắn, tôi mong ước mình sẽ có một nụ cười tươi tắn hơn.
Cảm ơn vì đã dành thời gian đọc thư của tôi!
BÌNH CHỌN & CHIA SẺ cho THÍ
SINH để họ giành được cơ hội phẫu thuật miễn phí