Trước tiên , cho phép em xin chào chương trình " Nhan Sắc Mới Khởi Đầu Mới "
Em là Trần Văn Hiệp 20 tuổi ,hiện đang là sinh viên khoa báo chí Trường Cao đẳng Phát thanh truyền hình 2 .
Đến với chương trình em mong rằng mình sẽ có một cơ hội để có thể 1 lần được sống thực với lứa tuổi của mình !
Mọi người biết không năm nay em 20 tuổi nhưng khuôn mặt của em lại rất già cứ nghĩ 40,50 tuổi ! Vết nhăn rất nhiều , cộng thên làn da đen nghẽm với cái bớt xanh ghê sợ bên má phải nữa .
Từ năm học lớp 10 cuộc sống em dường như như bước sang 1 trang bi kịch . Ở nội trú nên mọi người đều sinh hoạt với nhau cả , trong trường cậu học trò nhỏ trở thành trò tiêu khiển của mọi người ,lên lớp học thì họ xầm xì bàn tán " Ê nhìn nó già còn hơn ba tao nữa vậy học chung lớp với mình còn gọi bạn xưng mình nghe ghê muốn chết" ...."Ủa nghĩ sao vậy già cả rồi thì ở nhà , bon chen đi học với tụi con nít chi vậy thằng già ?" ... "Nhìn đó ngồi với thằng Kỳ tao tưởng là cha con không đó tụi mày!"...
Đó là trên lớp còn khi về ký túc xá với cả trăm con người thì trò đùa lại kinh khủng hơn ..."Nó già cả rồi phải ngủ sớm đâu có thức được như trẻ trẻ tụi mình "... "Chắc tại nó sinh năm 79 mà làm lộn khai sinh năm 99 đó nghĩ sao 99 mà già dữ vậy trời?"...
Vậy đấy, rất rất là nhiều điều khó nghe cứ liên tục đến với em ,những lúc như vậy em chỉ biết giả câm ,giả điếc để không phải nghe những lời trêu chọc đó .!!!
Mọi người có hiểu được cảm giác bị ăn hiếp tập thể không ? Biết nói gì bây giờ chả lẽ lại phải đi méc thầy cô thì được gì chứ ?
Em hoàn toàn bất lực và chịu đựng
Những lúc như vậy em chỉ cố gắng gượng cười rồi thôi , chứ biết phải làm sao đây chứ ? Sốc , hoang mang và sợ , mất ăn, mất ngủ rồi kết quả học tập sa sút. Đêm nào cũng khóc , khóc nhiều lắm mà chỉ dám khóc một mình thôi chẳng dám nói một ai.
Về nhà hỏi lý do vì sao sao thì mẹ cũng rưng rưng rồi nói " Mẹ cũng không biết nữa !Kệ người ta nói gì nói đi con, miễn là mình không có tật nguyền gì là mình mừng rồi!
Thấy mẹ buồn từ đó em cũng không bao giờ dám đề cập tới chuyện này nữa.
Nhiều lúc em cảm thấy cuộc sống lúc ấy như là địa ngục trước những lời của các bạn vậy ? Nhưng bên ngoài em luôn tạo cho mình một vỏ bọc luôn tươi cười vui vẻ cùng tất cả mọi người .
Tích cực tham gia Tất cả các hoạt động văn nghệ của trường và bắt đầu tư từ đó em biết mình có niềm đam mê với diễn xuất và dẫn chương trình.
Vậy là khi lên Sài Gòn em học thêm kĩ năng bắt đầu sự nghiệp cầm mic của mình , nhưng mọi người biết rồi đó đó ngoại hình cũng như là khuôn mặt tôi quá xấu quá da thì đen thui , mũi to lại tẹt nữa cộng thêm con mắt với 1 phần mặt phải bị bớt xanh từ nhỏ nên tôi bị mất rất nhiều cơ hội việc làm.
Em chỉ có thể làm những trò hoạt náo vui vui cho trẻ con hay lâu lâu lại được vài chương trình nhỏ nhỏ từ mọi người giới thiệu chứ việc từ MC cũng không nhiều.
Phải sống trong hình hài của một người quá già mỗi ra đường không bao giờ được nhìn nhận đúng với số tuổi của mình cả ! Nhiều người lớn lớn hơn mình trên 30 rồi cũng vẫn cứ gọi mình là anh.
Nhiều lúc em phải lấy chứng minh nhân dân của mình ra thì mọi người mới tin sinh năm 99.... đau lắm chứ, buồn lắm chứ, tủi thân lắm chứ ....nhưng mà biết làm gì đây ? Cũng may mình không tật nguyền gì vậy là cũng mừng rồi .
Bây giờ em chỉ mong một lần được sống thật sự với số tuổi của mình mình không còn phải bị gọi là chú chú , anh anh nữa .
Đến với chương trình em mong rằng mình sẽ có một cơ hội để mình có thể thực hiện được ước mơ của mình để có thể hoàn thiện bản thân mình hơn để có thể tiếp tục theo đuổi niềm đam mê nghệ thuật của mình đang chờ phía trước.
Cảm ơn chương trình đã mang đến rất nhiều cơ hội cho mọi người và cả em.
Cảm ơn tất cả mọi người đã lắng nghe câu chuyện của em !
BÌNH CHỌN & CHIA SẺ cho THÍ
SINH để họ giành được cơ hội phẫu thuật miễn phí