Từ nhỏ mình đã bị nói là ko phải con gái, ngay cả lúc đi chụp ảnh thẻ cũng bị nhầm là con trai. Vì khuôn mặt ko có đường nét gì đẹp: mắt lồi, mũi tẹt, miệng hô. Quãng thời gian đến trường như sống trong địa ngục vì ngày nào đi học cũng bị bắt nạt bị đánh, chỉ vì mình bị hô, cả cô giáo cũng chê cười. Điều đau đớn nhất là những lời chỉ trích về vẻ ngoài của mình lại xuất phát từ chính bố mẹ, người mà mình muốn được chia sẻ chở che. Mình ghét bản thân ghét được sinh ra, đến nỗi đã nhiều lần tìm đến cái chết. Họ nói mình bị điên, nhưng họ đâu có hiểu. Đến bây giờ, dù mình đã cố gắng vượt qua thời gian đó nhưng khuôn mặt này vẫn là khuyết điểm lớn nhất và gây cản trở cuộc sống của mình. Từ học hành cho đến công việc, dù mình có bỏ ra bao nhiêu công sức, cố gắng hơn người khác thì vẫn ko được công nhận. Trong khi có người ko phải làm gì vẫn đạt được chỉ vì họ có khuôn mặt đẹp. Mình thật sự rất ám ảnh khoảng thời gian ấy, và cảm thấy nó đang quay trở lại. Nên hôm nay mình viết thư này, là những dòng đầu tiên mình dám mở lòng nói về quá khứ, vô cùng ao ước có thể thay đổi diện mạo để có 1 cuộc sống mới. Viết cho một quá khứ thật đau đớn mà cho đến bây giờ vẫn còn thổn thức không nguôi.
BÌNH CHỌN & CHIA SẺ cho THÍ
SINH để họ giành được cơ hội phẫu thuật miễn phí