HỒ SƠ DỰ THI
Võ Văn Thuận
Mã thí sinh:JW55106
Kính gửi: Quý BTC “Nhan sắc mới – khởi đầu mới”, Quý Bác sĩ Bệnh viện Thẩm Mỹ JW Hàn Quốc. Em tên: Võ Văn Thuận- sv năm 6, ĐH Y Dược TpHCM ngành Y Đa Khoa. Em là con út trong gia đình 5 anh em, nguồn thu nhập chính của gia đình em từ 5000m2 đất trồng lúa ở vùng miệt thứ ngập mặn Kiên Giang – Cà Mau. Mỗi năm, nước mặn lại ngày một xâm nhập sâu vào nội địa, năng suất trồng lúa ngày một giảm, anh chị em ngày một lớn, mẹ em lại phát hiện bệnh vì cơ thể suy kiệt, gánh nặng ấy với cha lại càng nặng thêm. Năm em 10 tuổi, sau 5 năm chống chọi với bệnh tật, mẹ em mất ở tuổi 46. Thương cha vất vả, các anh chị em đều nghỉ học từ sớm để phụ cha chia sẻ gánh nặng áo cơm. Riêng em do nhỏ tuổi, tạng người thấp gầy và học tốt nên vẫn tiếp tục đi học. Đây cũng là thời điểm em ý thức được sự bất bình thường về phát triển hàm dưới của mình( hàm móm+lệch 1 bên) khiến gương mặt dài và mất cân xứng. Những đứa trẻ trong xóm chọc ghẹo đã đành, ngay cả những người họ hàng cũng hay gọi “thằng móm”. Những lúc như vậy, em lặng lẽ rời đi, tìm 1 nơi nào đó không có ai để khóc một mình. Mang quá nhiều mặc cảm về sắc vóc lẫn tinh thần, em dần dần rụt rè, ít giao tiếp, dành hết tâm sức cho việc học. Em tự an ủi bản thân “có lẽ do mình ốm quá, sau này đầy đặn hơn thì mặt sẽ bình thường như mọi người” hay là “do còn nhỏ, sau này lớn lên qua tuổi dậy thì xương sẽ phát triển như người bình thường”. Thời điểm đó, em không mong muốn nhiều về ngoại hình, em chỉ muốn được bình thường như bao đứa trẻ xung quanh em. Cậu bé có gương mặt dị thường méo mó trầm tính, ít nói, nhà nghèo, mồ côi, học giỏi,... là những từ mà những người xung quanh hay kể về em. Cái họ luôn nhìn vào là khuyết điểm, dị dạng gương mặt chứ họ không ghi nhận sự nỗ lực- có chăng cũng là cái họ nhắc đến sau cùng. Thời gian trôi qua nhanh, năm em học lớp 12, các anh chị đều có gia đình riêng, cuộc sống cũng chỉ làm thuê do ít chữ nghĩa. Chặng đường đến với ước mơ giảng đường lại 1 lần nữa đè nặng lên đôi vai cha già tuổi ngoài 50 với 3000m2 đất trồng lúa. Từng con cá, bó rau cha tích góp để nuôi em ăn học thật đáng quý biết bao. Nhiều người hàng xóm, kể cả họ hàng khuyên em nên nghỉ học thay vào đó đi học trung cấp nghề, vì đơn giản gia đình họ có điều kiện nhưng nuôi 1 đứa con học đại học còn khó khăn huống chi với điều kiện hiện tại của em. Ngày mà 1 cậu bé trường làng thi đậu vào ngành Bác sĩ đa khoa danh giá ở 1 trong 2 trường Y lớn nhất cả nước chính là bước đầu tiên cho hành trình thay đổi định kiến của những người xung quanh em. Em chưa biết chặng đường phía trước còn những khó khăn gì đang chờ đợi nhưng có lẽ những khó khăn ấy là chìa khóa để tôi luyện bản thân ngày một hoàn thiện trong suy nghĩ. Và đây là cái tuổi mà cậu bé ngày xưa dùng đủ mọi lý do biện hộ cho sự bất thường trên gương mặt nhận ra rằng những sự kì dị ấy sẽ theo bản thân mãi về sau. Và những gì cậu bé phải đối diện không chỉ là ánh mắt hiếu kì hàng xóm, họ hàng, mà trong tương lại là bạn bè, bệnh nhân mà thằng bé tiếp xúc, tương lại là đồng nghiệp và các mối quan hệ xã hội khác. Sáu năm học dưới mái trường Y, em phải tự trang trải chi phí học tập sinh hoạt với đủ nghề, từ phục vụ , phát tờ rơi, dạy kèm...vì bản thân em biết cha em không thể mãi nặng gánh ở cái tuổi lục tuần. Với đặc thù riêng ngành y lịch- lịch thi dày đặc, gánh nặng áo cơm lại thêm nặng gánh bội phần. Tuy vậy, kết quả học tập ở mức Khá là khiến em hài lòng với những gì mình bỏ ra. Từ cậu bé nghèo cơm ngày 2 bữa và manh áo lành đi học còn không đủ nay em đã tự mình bước đi trong những năm đại học nơi Sài Thành chen chút; từ một cậu bé trường làng nằm trong chương trình xóa mù chữ em đã tiến đến với ngôi trường y danh giá mà bao người ao ước; từ một cậu bé gầy trơ xương em đã đầy đặn hơn(tăng 13kg/6nam); từ một cậu bé trầm tính em đã trở thành thanh niên hoạt bác hay tham gia các hoạt động xã hội. Nhưng có 2 điều em vẫn trăn trở: đến bao giờ em mới hết tự ti về gương mặt méo mó của mình và đến bao giờ em sẽ ngưng khóc khi nhắc đến kí ức về mẹ. Hiện tại dù cởi mở đến đâu em cũng không thể ngừng ý nghĩ “ người khác nghĩ gì về gương mặt mình”. Đây cũng là lí do em “không dám” yêu, và cũng không ai có thể yêu em trong 24 năm qua. Tuổi trẻ chỉ có một, em đang trong những ngày tuổi trẻ, những ngày đẹp nhất để yêu... nhưng có lẽ đến lúc tìm lại gương mặt “bình thường” thì thanh xuân của em cũng đã qua mất rồi! Em xin chân thành cảm ơn Quý đơn vị sản xuất, Quý Bác Sĩ, BTC và đội ngũ thực hiện chương trình vì giá trị nhân văn cao quý cũng như sự đồng cảm và đồng hành đối với những khiếm khuyết của chúng em, và đơn giản là sự lắng nghe dòng tâm sự chất chứa của chúng em bao tháng ngày. Cuối lời, em xin chúc đội ngũ ekip nhiều sức khỏe và chúc chương trình ngày một thành công!
BÌNH CHỌN & CHIA SẺ cho THÍ SINH để họ giành được cơ hội phẫu thuật miễn phí
0 lượt bình chọn
TOP BÌNH CHỌN