Kính gửi chương trình Nhan sắc mới- Khởi đầu mới!
Em tên là Trương Thị Kim Thoa, năm nay em 20 tuổi, quê ở Kiên Giang, hiện đang làm công nhân tại thành phố Hồ Chí Minh. Biết chương trình cũng đã lâu, hôm nay em mới dám đăng kí để thực hiện nguyện vọng của mình.
"Có những điều đối với người khác là bình thường nhưng đối với em đó lại là một mơ ước ".Vâng, đó chính là khát khao là niềm hi vọng của em mà tới giờ vẫn chưa thực hiện được. Năm 9 tuổi, em bị bướu trên mặt, sau 3 lần phẫu thuật cắt bỏ u bướu cùng phương pháp hóa trị, xạ trị kéo dài trong suốt 4 năm liền thì mặt em bị sẹo lõm một bên (má trái) khiến khuôn mặt em trở nên dị hợm, xấu xí, đã thế em lại còn mắc thêm căn bệnh viêm nha chu nặng, hỏng hết cả hàm răng nên việc ăn uống và giao tiếp trở nên khó khăn. Cuộc sống của em đã tồi tệ hơn từ đây, em bắt đầu đi học lại, vào học ai cũng cười nhạo em vì "tuổi thì lớn hơn các bạn trong lớp tới 4, 5 tuổi, mặt xấu xí, già như bà lão 80", mặc kệ những lời chế giễu kia em vẫn cố gắng học đến hết lớp 9. Rồi gia đình em gặp khó khăn không đủ điều kiện lo cho em học tiếp nên em quyết định đi làm để đỡ gánh nặng cho ba mẹ. Bước ra ngoài xã hội em càng nhận ra rằng không có nhan sắc cũng là một thiệt thòi, nhất là con gái như em, họ nhìn mình với ánh mắt dè bĩu, có những người họ hiểu cho em thì họ thương còn những người họ không thích em họ lôi khuyết điểm em ra để nói "nhỏ mặt xẹp, nhỏ miệng méo" lúc mà nghe được những lời lẽ đó em cảm thấy "nhói" giống như con dao đâm vô tim mình vậy, mặc dù rất khó chịu nhưng em phớt lờ đi giả vờ như không nghe thấy và chỉ mong khoảnh khắc đó trôi qua thật mau "Kệ, miệng của họ họ thích nói gì thì họ nói, mình làm tốt công việc của mình là được" dù sao thì em cũng đã quen với việc bị chế giễu vậy rồi nhưng... em vẫn thấy buồn. Cứ như vậy rồi em mặc định trong mình sự tự ti, mặc cảm, chẳng dám tiếp xúc với ai, ít nói, ít cười hơn trước, có khi muốn cười cũng không dám vì răng hỏng, miệng méo, em sợ lúc nói chuyện ánh mắt của họ cứ nhìn chằm chằm vào em. Đi ra ngoài hay đi làm thì đeo khẩu trang suốt, về nhà lại ru rú trong phòng, bởi khi bước ra ngoài thấy các bạn cùng trang lứa mà em tủi thân, mặc dù có bạn không được xinh nhưng ít ra họ cũng có ngoại hình bình thường, còn em... mỗi lần em nghĩ tới đó thôi là rưng rưng nước mắt, nhưng rồi em lại tự an ủi chính mình "Mình còn sống đã là may mắn rồi, ngoài kia còn biết bao hoàn cảnh khó khăn hơn mình mà người ta vẫn sống lạc quan, yêu đời, làm được nhiều việc có ích cho xã hội và được nhiều người yêu mến đó thôi" và em lại có động lực để cố gắng, cố gắng kiếm tiền để sửa lại gương mặt. Nhưng... làm công nhân lương ít ỏi chưa đủ trang trải cuộc sống thì đến khi nào em mới có thể thực hiện điều ước của em!
Chính vì vậy em mới tìm đến chương trình mong chương trình giúp đỡ cho em thay đổi diện mạo để em có được ngoại hình bình thường như bao người, tự tin giao với mọi người hơn, có cuộc sống vui vẻ hơn.
BÌNH CHỌN & CHIA SẺ cho THÍ
SINH để họ giành được cơ hội phẫu thuật miễn phí