Con được biết đến bác Dung và JW thông qua chương trình “Chuyến xe chia sẻ” trong đợt dịch Covid vừa qua. Từ đó, con bắt đầu tìm hiểu và biết về bác, biết về JW và biết về những anh chị phẫu thuật cải thiện ngoại hình tại JW thì trong con bắt đầu hy vọng một niềm hy vọng mới. Con bị dị tật khe hở môi hàm ếch, từ nhỏ con đã luôn bị bạn bè trêu chọc, dè bỉu, xa lánh con vì con không giống như các bạn. Khi đi ra đường, đến chỗ đông người con lại như tâm điểm của sự chú ý vì con khác biệt với mọi người. Họ chỉ trỏ về phía con, thì thầm với nhau to nhỏ và nhìn về phía con. Có những lời nói chỉ cần nghe thôi là nước mắt sẽ tự động chảy xuống.
Con còn nhớ trong quyển sách Sinh học lớp 8 có một bài dạy mà trong đó có hình trẻ bị hở môi hàm ếch lúc chưa phẫu thuật, lúc đó con sợ lắm con sợ bạn bè nhìn thấy lại đem hình ảnh đó ra để bàn tán về con. Con sợ đến mức mặt chuyển sang vừa xanh vừa tái mà giáo viên bộ môn phải đưa con lên phòng y tế, cô hỏi con bị làm sao thì lúc đó con chỉ biết khóc và khóc vì bao nhiêu cảm xúc dồn nén. Lên cấp 3 do một chút sơ suất con rớt tuyển lớp 10, phải vào học tại một trung tâm Giáo Dục Thường Xuyên nơi đó như là nơi tập trung những học sinh thi hỏng như con và đa số lại là thành phần cá biệt. Cả một năm lớp 10 con dần suy sụp hoàn toàn, nếu như ở cấp hai các bạn chỉ ghẹo chọc con chỉ buồn một tí rồi thôi vì con vẫn có bạn thân có thầy cô bênh vực. Nhưng mà bước vào cấp ba vào một môi trường mới cả lớp con không có lấy một bạn thân, các bạn không chỉ ghẹo chọc, cười cợt, soi mói con mà còn ném giấy, ném phấn vào người con bất kể trong lớp có giáo viên hay không. Học thể dục chẳng bạn nào chịu đứng gần con, các bạn nắm tay nhau thì chẳng ai chịu nắm tay con cả. Con biết chỉ vì con không hoàn thiện các bạn như vậy cũng để vui chứ không có ác ý gì đâu nhưng mà với con thì đó là sự tổn thương sâu sắc khắc sâu mà có lẽ đến hết cuộc đời con sẽ không bao giờ quên được. Lúc ấy con cũng chỉ biết khóc thôi nhưng mà chẳng có ông Bụt nào hiện ra giúp đỡ con như cô Tấm cả, chắc tại vì không xinh đẹp như cô Tấm. Thực sự năm ấy con chỉ muốn nghỉ học, con rất mệt mỏi khi hằng ngày phải đối mặt với áp lực như vậy mà con không biết đối phó bằng cách nào mà chỉ biết khóc, con rất là bất lực muốn buông xuôi chuyện học luôn. Nhưng mà khóc đã rồi lại thôi con nghĩ tại sao cứ phải khóc vì chuyện mình không thay đổi được, tại sao phải vì những người không liên quan mà làm ảnh hưởng đến tương lai của chính bản thân mình, con bắt đầu tự đứng lên không suy nghĩ nữa, tự nhủ rằng phải sống thật vui vẻ, thật lạc quan và không bao giờ được khóc vì những lời chê bai về ngoại hình nữa. Và con đã làm được con không khóc nữa mà cố gắng học và con đã thành công với số điểm 23.5 con đã đậu Đại Học. Nhưng mà mọi chuyện lại không dừng ở đó con nghĩ chỉ cần con lạc quan, vui vẻ, cố gắng thì tất cả sẽ qua nhưng không con lại bắt đầu cảm thấy sợ cái nỗi sợ năm lớp 10. Môi trường mới không là học mà còn là thực hành bắt buộc con phải tiếp xúc nhiều với mọi người, đứng trước hàng trăm người để thuyết trình một bài giảng. Con sợ mọi người nhìn con, con sợ mọi người thì thầm về con, sợ ánh mắt mọi người chăm chăm nhìn con, con đủ tự tin để nói những gì muốn nói dù cho con đã ghi nhớ tìm hiểu kỹ khi ở nhà. Ngành con chọn là Sư Phạm một ngành cần sự đón nhận của học sinh thì mới tạo nên sự thành công. Đã trải qua những năm tháng học trò con nhận thấy giáo viên chỉ cần thấp một tí, da ngâm một tí, hay mắt hơi to một tí,... thì đã là đề tài bàn tán của học sinh. Con sợ cái nỗi sợ của con lại trở lại 1 lần nữa và sẽ to lớn hơn.
Gia đình con cũng thuộc diện khó khăn, ba mẹ con lại không thuận hòa nên đối với con việc phẫu thuật đối với con xa vời lắm. Con được phẫu thuật 2 lần tại BVĐK Nguyễn Đình Chiểu tỉnh Bến Tre vào lúc 8 tháng tuổi và 1 tuổi rưỡi đến nay đã hơn 18 năm con chưa từng được đến BV để thăm khám lại 1 lần nào nữa. Con hay bị sặc thức ăn, nước uống lên mũi, hàm trên và dưới răng hư hơn 60%, hàm móm, hàm trên và dưới không thể cắn được thức ăn, hàm trên vẫn còn khe hở và mũi rất thấp. Vào tháng 9 năm 2019 con có tự mình đi khám tại BV RHM tại Cần Thơ nhưng mà bác sĩ không khám và viết đơn chuyển thẳng con lên BV RHM Trung Ương TP HCM và bảo là chi phí phẫu thuật sẽ nằm trong từ 100-300tr. Một số tiền quá lớn đối với con cho nên con đã không thể đi tiếp. Con thực sự muốn thay đổi, muốn tìm lại sự tự tin của con vì con sắp bước vào năm 2 với các học phần kiến tập và thực tập, con muốn được học sinh chấp nhận con và yêu quý con. Đây là lần đầu tiên con kể chi tiết về những lần có thể gọi đau thương nhất về con, gia đình con chẳng ai biết những chuyện này cả vì con chưa một lần kể và có khóc thì con cũng sẽ tìm một nơi để khóc mà không ai hay. Con biết sinh con ra mẹ đã khổ vì con nhiều, cũng bởi vì sự góp mặt của con một phần cũng là nguyên nhân gây ra xung đột giữa ba mẹ. Con không muốn gia đình phải suy nghĩ, phải khổ vì con nữa. Con mong bác Tú Dung và ekip JW sẽ đọc được những dòng thư này của con, sẽ giúp đỡ con cho con một cơ hội, một hy vọng để tìm lại được nụ cười chưa được nở trọn vẹn của con.
Con xin chân thành cảm ơn bác Tú Dung và ekip BV JW ạ
BÌNH CHỌN & CHIA SẺ cho THÍ
SINH để họ giành được cơ hội phẫu thuật miễn phí