Kính thưa chương trình NSM-KĐM e tên Lê Văn Thọ ở Long An ,hôm nay e viết tâm thư này gữi đến chương trình với mong ước được thay đổi số phận,thay đổi cách nhìn của người khác về e.
Từ lúc sinh ra cho đến lớn lên luôn sống thiếu thốn tình cảm gia đình ,thèm được có một gia đình trọn vẹn.Sinh ra đã không cha không mẹ được 2 "mẹ nuôi" xin về nuôi nấng ,chưa một lần biết mặt cha mẹ ruột của mình.
Suốt 30 năm qua chưa 1 lần dám nghĩ gì cho bản thân,bao nhiêu mơ ước đều bỏ qua.Nhiều lần suy nghĩ e lại trách ông trời sao cho e được sống trên đời nhưng lại không cho niềm vui mà e luôn sống trong tự ti mặc cảm với mọi người.E không dám đối diện sự thật mà sống e mặc cảm về hoàn cảnh gia đình,về diện mạo bản thân về bệnh tật mà e gánh phải.
Nhiều lúc buồn lắm kiếm người tâm sự chia sẽ cũng không dám sợ họ khinh họ cười chê mình,có nói với mẹ thì mẹ e cũng không biết e nói gì.
Từ nhỏ đã là đứa kém may mắn rồi sinh ra là để mang niềm vui cho ngươi khác,luôn bị bạn bè các đứa trong sớm trêu chọc là thằng con bà khùng đồ Thọ khùng .Không ai hiểu được e đã phải chịu đựng nó như thế nào đâu ,1 đứa mồ côi như e thì quá khứ e không muốn nhớ nó nhưng mọi người cứ khơi nó lên làm e tổn thương tâm lí có lần e muốn tự kĩ 1 mình không muốn gặp ai.
Suốt cả 1 tuổi thơ e chỉ nghe những điều làm e buồn thôi tuổi thơ hầu như e không nhớ nổi 1 kĩ niệm đẹp nào cho mình.
Đến lúc lớn lên e càng ngày càng hô răng lúc nào cũng đưa ra trước hai hàm không khớp nhau được .Cứ tưởng là lớn lên không còn buồn nữa nhưng không đó chỉ là do e suy nghĩ. Cái tên "Thọ hô" nó luôn ám ảnh e rồi nhìn mày giống hàm răng khỉ nhìn mày giống này giống kia.Nghe nói vậy e buồn lắm chỉ biết im lặng hoặc ừ cho qua.Còn đi xin việc thì khó khăn do ngoại hình e quá ốm lại còn bị hô,đòi hỏi phải tươi cười va dễ nhìn còn e thì ngại cười khi giao tiếp vì khuyết điểm hàm hô của e.
E xin nói về hoàn cảnh gia đình e hiện tại e đang sống với 2 người mẹ bị bệnh tâm thần phân liệt,một mẹ bệnh nặng đã 75 tuổi không biết gì hàng tháng được hưởng trợ cấp xã hội.
Mọi việc trong gia đình 1 mình e gồng gánh hết e làm mọi việc để kiếm tiền lo cho 2 mẹ kể cả việc nguy hiểm như trèo hái dừa,có cây cao cả 10 mét.
Tuy là "mẹ nuôin" nhưng e rất thương các mẹ e làm quần quật suốt ngày có lúc e làm quên cả đói quên cả ăn,e làm để quên đi bản thân quên đi bệnh tật .Từ lúc sinh ra e đã bịnh lõm lồng ngực bẫm sinh nên mỗi lần làm nặng là e mệt e thở rất nhiều,mới đây e phát hiện mình lại bị viêm gan B nó sẽ theo e cả đời mọi thứ trong e như sụp đỗ hết e mất niềm tin với cuộc sống .Có lần e nghĩ chết là hết nhưng nghĩ lại thương 2 mẹ nên cố gắng sống,tự động viên mình thôi lo cho 2 mẹ xong r vô chùa ở làm công đức.
Rồi đến khi e biết đến chương trình NSM-KĐM biết đến bác Dung e lại nuôi hy vọng sẽ có một ngày mình thay đổi ngoại hình để có 1 việc làm ổn định lo cho các mẹ làm những việc có ít cho xã hội, để cho những người từng chê bai e đã phải cố gắng như thế nào.
Tình trạng của e là e bị hô 2 hàm bẫm sinh 2 hàm cắn lại không khớp nhau hàm trên đưa ra quá nhiều,cười ra thì bị hở lợi da môi tren nó căng ra nên mỗi lần e cười không được thoải mái.E còn bị viêm lợi viêm nướu mỗi lần đánh răng là chảy máu rất nhiều làm e bị hôi miệng,răng thì mọc lộn xộn bị xâu nhiều răng bị mất răng nên việc ăn uống của e cũng gặp rất
nhiều khó khăn.
Nay e viết tâm thư này gữi đến chương trinh mong chương trình có thể giúp e thay đổi diện mạo bản thân để có lại nụ cười tự nhiên hơn,để thực hiện hoài bảo tương lai ,để có 1 việc làm ổn định lo cho 2 mẹ.E chỉ cần mình có thể cười lại tự nhiên hơn ăn uống dễ hơn là e hạnh phúc rồi e không cần mình phải hoàn hảo về mọi thứ,mong chương trình giúp e e xin chân thành biết ơn.
Cuối lời e xin chúc chương trình thành công chúc ekip bệnh viện thật nhiều sức khỏe.
BÌNH CHỌN & CHIA SẺ cho THÍ
SINH để họ giành được cơ hội phẫu thuật miễn phí