Chào chương trình Nhan sắc mới Khởi đầu mới
Em tên Đào Thị Kiều Diễm sinh năm 1989, hiện sống tại Bình Định.
Năm 2004, lúc em đang học năm cuối lớp 9, em mắc phải căn bệnh bướu xoang hàm. Cố gắng thi xong kỳ tốt nghiệp, mẹ dẫn em vào bệnh viện ung bướu Tp HCM. Sau 1 gần 1 tháng nhập viện làm đầy đủ thủ tục xét nghiệm và hội chẩn, em được phẫu thuật lần 1; 3 tuần sau là ca đại phẫu. Lúc mổ, các bác sĩ đã cắt bỏ 1 đoạn xương hàm trên phía trái và nhổ bỏ mấy răng hàm trên. Mổ xong phải chờ xạ trị, thời gian đó em luôn mong sớm được về nhà mặc áo dài khai giảng lớp 10. Và rồi ở quê các bạn đã bắt đầu năm học mới, còn em phải tiếp tục liệu trình xạ trị; mỗi ngày 1 tia cứ thế trải qua 28 tia.
Ngót nghét gần 6 tháng điều trị tại bệnh viện, em được xuất viện về nhà. Lúc này em xin nhà trường cho học tiếp nhưng vì thời gian nghỉ học quá dài (không xin phép vì đang điều trị), nhà trường không bảo lưu kết quả. Thế là đường học vấn bít lối, bao mơ ước tạm thời gác lại. Không học được thì đi làm, em làm hồ sơ xin vào công ty may, họ không nhận vì diện mạo dị dạng. Mới đầu chưa biến dạng nhiều, sau khoảng 4 tháng xuất viện, khuôn mặt dần dần méo mó :lòi mắt, méo mũi, méo miệng, răng hàm bị kéo lệch, da mặt bị kéo rút lại... Xin may ko được, em muốn dạy kèm cho trẻ lớp 1;2;3 cũng không được, mấy bé mới thấy mặt em đã hoảng sợ. Buồn và tự ti bản thân rất nhiều, em tìm tới chùa để tâm tĩnh lặng bớt suy nghĩ buồn lo. Có nhiều người thương và đồng cảm hoàn cảnh của em, bên cạnh đó cũng không ít người ngại tiếp xúc hoặc ngồi gần bên em, mới nhìn hầu hết ai cũng hoảng sợ. Trừ lúc ở nhà, mỗi khi ra đường em gắn liền với chiếc khẩu trang. Nó như vỏ bọc che khiếm khuyết và sự tự ti của bản thân, dù vậy cũng chỉ che được phần nào thôi, vì mỗi năm trôi qua thì sự biến dạng mặt càng nặng. Đi đâu cũng đeo khẩu trang nhưng cũng khó tiếp xúc và giao tiếp với mọi người tự nhiên được.
Gia đình em là hộ nghèo của địa phương, có 5 anh em đã lập gia đình và ở riêng, em là út hiện sống với ba mẹ. Ba mẹ cũng gần 70, đã qua tuổi lao động, kinh tế ngày càng bế tắc, em không có công việc ổn định để kiếm thu nhập lo cho bản thân và phụ giúp ba mẹ. Lắm lúc tủi thân và suy nghĩ tiêu cực. Ngày ngày trôi qua, thấm thoát cũng đã 16 năm, em như bất lực dưới vực sâu, từng ngày cảm nhận khuôn mặt biến dạng không cách nào ngăn lại được. Dù vậy em luôn khao khát, mơ ước có phép màu vi diệu biến hóa cho em có được khuôn mặt lành lặn dễ nhìn. Em rất mong được ban giám khảo của Nhan sắc mới – Khởi đầu mới và tất cả mọi người cho em cơ hội được thay đổi diện mạo để em được tái sinh hoà nhập cộng đồng, xã hội và thực hiện tiếp ước mơ còn dang dở...
Em chân thành biết ơn tất cả mọi người.
BÌNH CHỌN & CHIA SẺ cho THÍ
SINH để họ giành được cơ hội phẫu thuật miễn phí