Mến chào chương trình nhan sắc mới khởi đầu mới. E năm nay 29 tuổi nghề nghiệp thợ may.được sinh ra là 1 đứa bé xinh xắn dễ thương ba mẹ e vỡ òa hạnh phúc. Nhưng niềm hạnh phúc đó không được chọn vẹn khi e được 6 tháng tuổi thì e bị tai nạn. 1 ngọn lửa đã cướp đi gương mặt xinh xắn dễ thương đó. Để lại là 1 gương mặt biếng dạng và chi chít sẹo. Lúc e bị bỏng ba mẹ e phải ẵm e đi bộ 7km vì không có xe. Nhà nghèo không đủ tiền đưa e vào bệnh viện nên chỉ đưa e vào trạm xá. Và cũng không đủ thuốc để làm mát và giảm đau vết thương .e đã khóc mấy ngày liền cũng vì không đủ thuốc nên e đã bị nhiễm trùng. Khi e lớn lên e quyết tâm phải đi học để có tương lai lúc đó ước mơ của e được học thiết kế thời trang. nhưng tới khi cấp 2 chuyển trường ra huyện e đã không chịu nổi những sự xa lách trêu chọc của bạn bè họ cứ cười e nói e xấu như ma. Nhưng cũng không dám nói với ba mẹ vì sợ ba mẹ buồn e chỉ xin ba mẹ nghĩ học vì nói mình học không nổi .lúc đó ba mẹ e buồn và thất vọng vì e lắm.giá như lúc đó e lớn hơn 1 chút biết suy nghĩ thì đã không nghĩ học điều mà e luôn ân hận.lúc 19 tuổi e đi học may. Ở quê thì chỉ học được những kiểu đồ đơn giản và e tự lên mạng mài mò học hỏi và đã tự thiết kế được những mẫu đầm theo ý mình. E thích mặc những mẫu đầm mình may chụp hình để quảng bá nhưng mà ngoại hình e khiến e không đủ tự tin để thực hiện.tới lúc e ra nghề cũng tới lúc e bước chân đi làm thì những công việc mình thích nhưng không thể được vì cần ngoại hình. Trước giờ e cứ nghĩ miễn mình siêng năng chịu khó cố gắng bằng chính khả năng của mình thì người ta sẽ không đánh giá qua vẻ bề ngoài nữa. Nhưng cuộc sống không phải lúc nào cũng có người đồng cảm .e đã từng tư vấn nhiều bv thẩm mỹ trên Sài Gòn nhưng họ đưa ra số tiền quá lớn so với khả năng của e.e cũng tham gia nhiều chương trình truyền hình về phẫu thuật thẩm mỹ nhưng họ không nhận trường hợp sẹo bỏng. Nên e đã gác đi mơ ước của mình. Từ nhỏ đến giờ e luôn có 1 mơ ước. Ước được biết cái cảm giác của 1 con người có ngoại hình bình thường như thế nào.e thèm lắm..mong muốn được 1 gương mặt bình thường không phải chỉ cho bản thân e mà e muốn cho ba mẹ e. Vì e biết cái mà ba mẹ e mơ ước là e được 1 gương mặt bình thường như bao người con gái khác. Ba mẹ e cứ luôn trách bản thân mình ba mẹ e cứ nghĩ ba mẹ đã gây ra cho e tai nạn này. Mong chương trình xem xét cho e cơ hội để e có thể mang hạnh phúc lớn lao này cho ba mẹ. Người mà e yêu nhất trên đời. Nói thật với chương trình là e học hành không đến đâu nên lời văn cũng không được lưu loát chỉ biết nói dựa trên câu chuyện của cuộc đời mình thôi. Mong chương trình có thể cảm nhận được nỗi lòng của e .xin hãy giúp đỡ e
BÌNH CHỌN & CHIA SẺ cho THÍ
SINH để họ giành được cơ hội phẫu thuật miễn phí