HỒ SƠ DỰ THI
Bùi Thị Bé
Mã thí sinh:JW5785
Kính gửi: Ban tổ chức Chương trình Nhan sắc mới - Khởi đầu mới Em tên là: Bùi Thị Bé. Sinh ngày: 08/02/1997 Quê quán: Mỹ Phú 2 – An Hiệp – Tuy An – Phú Yên Bài viết của em chắc là dài hơn 1200 từ, nhưng đây là tâm tư từ tận đáy lòng của em - một người sinh ra không may bị sứt môi hở hàm ếch. Em viết những dòng này với mong muốn được tham gia chương trình. Em biết đến bệnh viện thẩm mỹ JW Hàn Quốc cũng đã được một thời gian. Và trong một lần tình cờ em thấy bệnh viện có tổ chức chương trình hỗ trợ phẫu thuật thẩm mỹ cho những người không may có khiếm khuyết về ngoại hình với tên gọi Nhan sắc mới - Khởi đầu mới. Chương trình thật sự rất ý nghĩa, với đội ngũ bác sĩ chuyên môn, tận tâm hết lòng của bệnh viện thẩm mỹ JW Hàn Quốc đã giúp cho nhiều người thay đổi và sống cuộc sống tươi đẹp hơn rất nhiều. Sau đây em xin trình bày về dị tật trên khuôn mặt của em và những khó khăn em gặp phải trong cuộc sống. Bất kì ai sinh ra trong cuộc sống này đều mong muốn mình được xinh đẹp, hoặc nếu không được xinh đẹp thì ít nhất cũng là một người bình thường, không bị khiếm khuyết. Nhưng đâu phải ai cũng có được sự may mắn như vậy. Và em là một trong những người không nhận được sự may mắn đó. Trong khoảng thời gian mang thai em, mẹ em có mổ ruột thừa, uống thuốc nhiều nên gây ảnh hưởng đến thai nhi và sinh ra em không may bị khuyết tật sứt môi, hở hàm ếch. Lúc 6 tháng tuổi em có được ba dẫn đi phẫu thuật vá hàm ếch miễn phí ở thành phố Hồ Chí Minh, chương trình do nước ngoài tài trợ. Phẫu thuật đã giúp cho môi em liền lại nhưng để lại sẹo. Dị tật khiến cho gương mặt em rất khó coi, mũi bị lệch sang một bên, hàm phát triển không cân xứng khiến cho việc ăn uống khó khăn, và cũng khiến cho việc phát âm của em không được rõ ràng làm em không có một chút tự tin nào khi đứng trước mọi người. Lúc đi học cấp 1 bị bạn bè trêu chọc nhưng cũng không để ý nhiều vì lúc đó còn nhỏ. Lên cấp 2 bị các bạn nam ở trường trêu chọc nói những câu cực khó nghe khiến em rất tủi thân. Ba năm cấp 3 em cũng không có nhiều bạn, chỉ thân với vài bạn trên, dưới, cùng bàn. Vì khiếm khuyết trên môi khiến nụ cười em rất khó nhìn nên em rất ít khi cười, và giọng nói khó nghe nên cũng ít khi nói chuyện vui vẻ cùng mọi người. Nhiều lúc em cũng muốn bắt chuyện với những bạn trong lớp để có thể thân thiết, vui vẻ hơn, nhưng vì bản thân quá mặc cảm về khiếm khuyết của mình nên không dám mở lời trước. Ba năm trôi qua cũng không có dấu ấn gì sâu đậm. Chỉ cảm thấy tiếc nuối khi không còn được gặp mặt những người bạn thân hằng ngày nữa. Học hết 12, năm đó Bộ Giáo dục và Đào tạo tổ chức thi Tốt nghiệp và Đại học chung. Nhưng vì gia đình khó khăn nên em không đăng kí thi tuyển vào Đại học mà chỉ đăng kí thi Tốt nghiệp ở cụm địa phương, với lại em nghĩ bản thân vừa xấu xí vừa nói ngọng dù có học Đại học thì chỉ tốn tiền của ba mẹ thôi, rồi sau này học xong chắc cũng không có chỗ nào nhận người như em vào làm. Dù không có gì to tát nhưng em đã đạt được danh hiệu Thủ Khoa kì thi Tốt nghiệp THPT ở cụm thi Phú Yên. Thật sự cũng rất bất ngờ và rất vui nữa. Thi xong tốt nghiệp, em theo học Trung cấp Y sĩ đa khoa ở Phú Yên, nhưng học 3 tháng rồi nghỉ giữa chừng. Mọi người hỏi sao không học nữa mà nghỉ, em trả lời là: “Học ngành Y khó quá, em sợ tiêm chích, sợ máu lắm, nên chắc không hợp với ngành này”. Nhưng đó không phải lý do thật sự. Khiếm khuyết lớn nhất của bản thân em là khuôn mặt và giọng nói. Lúc chọn ngành Y sĩ đa khoa, mẹ em bảo là: “ Ngành Y này không cần ngoại hình lắm đâu con, cố gắng học tốt là sau này có thể xin được việc”. Em cũng đã nghĩ như vậy. Và nói thì lúc nào cũng dễ hơn làm. Lúc đi học cảm thấy rất ngại vì bạn bè, thầy cô ai nấy cũng đều xinh đẹp. Nhưng không sao, mình đi học chớ có phải đi thi cuộc thi sắc đẹp đâu. Cố lên! Em tự an ủi bản thân mình như vậy. Thời còn học cấp 2, em rất ít khi giơ tay phát biểu, cứ mỗi lần phát biểu là mấy bạn nam lại chọc, người thì cười, người thì nhại giọng, rất tủi thân. Lên cấp 3 thì không bao giờ luôn. Có lần bị cô giáo bảo đứng dậy đọc đoạn văn, em mới có đứng lên thôi mà mấy bạn đã nhìn rồi. Thời gian học y cũng vậy, đi học nhưng không có chút gì gọi là niềm vui khi đến lớp, lúc nào cũng ngại khi phải đứng trước nhiều người để nói, vì học y cho nên thực hành và thuyết trình về các quy trình rất nhiều. Cảm giác mọi người nhìn mình cứ như “ sinh vật dị hợm”. Ba tháng trôi qua em thật sự mệt mỏi và em đã nghỉ học. Cảm thấy bản thân đúng là thấp kém. Lúc nào cũng nghĩ đến từ bỏ. Đã xấu mà còn không biết phấn đấu thì phải làm sao đây? Lúc quyết định nghỉ học em cũng suy nghĩ rất nhiều, nghỉ học rồi thì sẽ thế nào đây? Nhưng nếu đi học mà tâm trạng lúc nào cũng vậy thì làm sao chịu đựng nổi. Chắc tại con người em tự ti và mặc cảm quá mức. Không hiểu sao hai cái tính xấu xa đó lại tồn tại mạnh mẽ như vậy trong con người em. Tại sao em lại quan tâm nhiều đến ánh mắt và lời nói của người khác, tại sao không bỏ ngoài tai mà sống. Thật sự rất muốn như vậy. Em rất ngưỡng mộ những người sống mà không để tâm ai nói gì về mình, người khác nói gì cũng mặc kệ. Nhưng bản thân em lại không làm được như vậy. Người ta trêu chọc một câu, dù chỉ là nói đùa thôi cũng nghĩ cũng buồn. Lúc nào cũng nhạy cảm, người khác nói gì cũng để ý, cũng nhớ rõ, rồi tự mình tủi thân. Em thật sự rất khổ vì cái tính này của mình. Càng lớn em càng hiểu được sự khiếm khuyết của em nó đáng sợ đến mức nào. Từ cấp 3 cho đến bây giờ, dù là nắng, mưa, bất kể thời tiết, cứ ra đường là đeo khẩu trang. Khẩu trang trở thành vật bất ly thân của em. Nghỉ học rồi, chị em xin cho em vào làm thu ngân ở quán của một người quen. Trước giờ chưa từng tiếp xúc với nơi nhiều người như vậy. Ngày đầu tiên đến chỗ làm vừa run, vừa hồi hộp, vừa sợ, cảm giác thật sự khó nói. Khoảng một tuần thì quen với công việc và cũng bớt bỡ ngỡ. Một thời gian sau thì đã thích nghi được nơi này. Đi làm rồi mới biết, thật ra ở đâu cũng có người này người kia. Có những người họ thích đem sự bất hạnh của người khác ra làm trò cười để bản thân họ được vui. Nhưng cũng có những người rất tốt, rất dễ thương, họ không bao giờ nói ra những câu coi thường hay chế giễu người khác. Có một vị khách làm em nhớ mãi, anh ấy nói một câu mà chắc có lẽ cả đời này em sẽ không quên, đó là: “Em đừng ngại, anh sẽ không vì em bị như vậy mà coi thường em đâu, anh không loại người đó đâu. Em cũng đừng buồn, anh thấy nay có nhiều chương trình phẫu thuật thẩm mỹ miễn phí lắm, em lên mạng tìm xem nếu có thì đăng kí tham gia thử, biết đâu may mắn được chọn thì sao…hmm”. Nghe anh nói như vậy, thật lòng em rất cảm kích và biết ơn, em đã vào nhà vệ sinh khóc một lúc. Một năm rưỡi làm ở đây, chắc có lẽ câu nói của anh là điều tuyệt vời nhất đối với em. Chỉ mong có thể gặp lại anh một lần nữa. Tháng 5/2017, em cùng chị vào Bình Dương làm thuê. Thật sự đây là quãng thời gian khó khăn vô cùng. Đến một nơi xa lạ và phải bắt đầu lại. Mọi thứ với em còn quá lạ lẫm. Sau hơn một tháng vất vả đi xin việc, em đi nhiều nơi họ không nhận, cuối cùng em đã xin được vào làm công nhân ở một công ty giày. Công việc cũng khá vất vả vì làm công nhân mà. Lúc mới vào làm, những người làm trước đây họ rất không thích em, chắc tại em xấu quá. Em cũng không giỏi trong việc bắt chuyện làm thân với người khác nên đi làm vừa cực vừa áp lực. Nhưng khó khăn lắm em mới có được công việc nên phải cố gắng làm. Trước giờ chưa từng đi xa nhà và xa lâu đến như vậy, nhiều lúc khó khăn, mệt mỏi, áp lực chỉ muốn về nhà. Thấy bạn bè của mình ai cũng đi học, nhiều lúc thấy thích, thấy ham lắm. Không phải là không được đi học, cũng đã từng đi học nhưng lại không có đủ quyết tâm nên đã nghỉ. Thích nhưng lại không làm được. Mỗi lần có người hỏi ước mơ của em là gì, em thích làm gì. Em chẳng biết trả lời sao cả, em bảo là em không biết. Họ bảo là sao lại không có ước mơ, phải thích cái gì đó chứ. Rồi em chỉ im lặng. Lúc nào em cũng buồn, cũng nghĩ về cuộc đời của mình. Tại sao em luôn quyết định sai lầm? Tại sao em không được như người khác? Tại sao em sinh ra không phải là một người bình thường? Tại sao em không được may mắn? Tại sao em lại bị thế này? Tại sao em không thể làm những điều mà em thích? Tại sao những thứ đơn giản lại gian nan với em thế này? Rốt cuộc cái thứ khiếm khuyết này là gì? Tại sao lại khiến cho em trở xấu xí như vậy? Đây không phải là em, em thật sự không phải là con người thế này. Em có nhiều điều ước lắm. Với người khác thì đó chỉ là những điều thật bình thường. Nhưng với em đó là Điều ước. Em ước rằng phải chi em sinh ra là một người bình thường, không cần xinh đẹp, chỉ cần là người bình thường như bao người để được sống một cách tự nhiên, tự tin, được nói cười thoải mái, nói lên tâm tư quan điểm của mình, đi ra đường không phải lúc nào cũng đeo khẩu trang để che giấu,…muốn người khác không nhìn mình với con mắt coi thường, chế giễu. Có những điều ước thật sự đơn giản: ước có thể đi dạo nơi đông người mà không ngại ngùng, vào quán vỉa hè ăn một món ăn yêu thích, đi siêu thị mua đồ, có thể tự tin bắt chuyện với người khác, có thể cùng bạn bè đi chơi, đi hát, có thể cười nói một cách tự nhiên,… Có thể được như người bình thường thì có gì mà em không làm được. Em cũng muốn làm nhân viên bán hàng, nhân viên phục vụ, cũng muốn đi học nữa,… Em tự tin đến mức nghĩ rằng chỉ cần được bình thường như bao người thì không có gì là em không làm được, hay không vượt qua được. Em thích nấu ăn, thích hát, thích học ngoại ngữ, thích đi ra ngoài giao tiếp để biết thêm nhiều điều,… Nhưng vẻ ngoài xấu xí không cho phép em làm những điều đó. Đi tới đâu cũng bị mọi người chỉ trỏ, coi thường, tránh né. Em tủi thân lắm. Người thân quanh em cứ bảo em bình thường đi, ai nói gì kệ người ta, ánh mắt người khác cũng đừng bận tâm, cứ sống thật theo những gì mình muốn là được. Mỗi lần nghe họ an ủi vậy là em lại muốn khóc, muốn nói hết khổ sở, những điều đau lòng mà em đã chịu đựng trải qua suốt bao nhiêu năm qua cho họ biết, nhưng sợ lúc đó chỉ khóc thôi chứ chẳng nói được gì, và cũng không muốn khóc trước mặt ba mẹ. Thế rồi lại thôi, đành giữ lại bí mật cho riêng mình vậy. Với lại nếu có nói ra thì cũng đâu thay đổi được gì, ba mẹ vất vả lắm rồi, em đâu thể khiến họ buồn thêm. Phận làm con, không thể làm cho ba mẹ tự hào, thì cũng không nên làm họ lo lắng thêm vì mình nữa. Có ai biết được hơn 20 năm qua em đã sống và chịu đựng những gì. Trong lòng em đã chật kín những điều tủi hờn rồi. Nếu trái tim chia thành hai ngăn, một bên Niềm vui và một bên Đau buồn, thì chắc tim em bị rỗng một bên rồi. Có một câu nói rất hay: “Không quan trọng bạn sống bao lâu, quan trọng là bạn sống như thế nào”. Câu này quá đúng, nếu nói vậy thì chẳng phải thời gian qua em đã sống thật vô nghĩa hay sao. Em luôn mơ mộng hảo huyền, tưởng tượng nếu mình bình thường như mọi người thì mình sẽ thế này, sẽ như thế kia, tùm lum hết, mơ ước nhiều lắm. Nhiều lúc nằm nghĩ giá như cuộc đời này có phép màu, nếu phải sống thế này trong vòng mấy chục năm, em sẽ đổi mấy chục năm đó để lấy 10 năm sống như người bình thường, làm mọi điều em ước ao. Nhưng hình như 10 năm thì tham lam quá. Vậy thì 5 năm. Thôi 1 năm cũng được. Thật là viển vông hết sức mà. Chắc có lẽ mọi người nghĩ em bi quan, suy nghĩ quá tiêu cực, em cũng thấy bản thân mình như vậy. Vì cuộc đời này cũng còn nhiều người bất hạnh hơn em. Nhưng dù ai có nói gì thì em cũng ghét bản thân em. Em không biết cố gắng phấn đấu. Em không phủ nhận điều đó, phải nói là bản thân em nhu nhược, thấp kém. Em cũng cố gắng nhưng người khác không công nhận. Họ nhìn em bằng con mắt coi thường, chê bai. Còn em thì để ý rất nhiều đến điều đó nên lúc nào cũng thấy tủi thân, cứ như vậy thì lấy đâu ra động lực để bước tiếp đây. Cuộc sống của em sao lại phụ thuộc vào người khác nhiều như vậy? Cuộc đời này sao lại tàn nhẫn với em như vậy? Em xấu đến mức em còn sợ mình khi nhìn vào gương. Em buồn, khóc nhiều lắm, nhưng không ai thấy cả, tối ngủ nắm quay mặt vào tường nghĩ về cuộc đời không may mắn của mình, nước mắt không biết ở đâu cứ chảy mãi, ướt tóc, ướt gối, đến khóc mà cũng không dám khóc nhiều sợ sáng dậy mắt sưng lại bị phát hiện. Chưa bao giờ em ngừng nghĩ về cuộc đời này của em, lúc nào cũng buồn, cũng lo lắng, cũng sợ. Nhưng em không nói ra, không muốn để ai biết. Em biết chỉ là suy nghĩ, lo lắng trong đầu thì không làm được gì cả. Phải cố gắng vươn lên, nỗ lực làm việc nhiều hơn nữa. Nhưng em sai rồi, có lẽ là sai từ lúc mới sinh ra và em thật sự bế tắc. Và chắc có lẽ em có mặt trên đời này là để không có được hạnh phúc. Em đã xem bộ phim Hy Vọng của Hàn Quốc. Phim là câu chuyện kể về một cô bé vô tư hồn nhiên, trên đường đến trường không may bị kẻ xấu ấu dâm và quá trình hồi phục tìm lại nụ cười của em và gia đình sau bi kịch. Trong phim có một lời thoại của mẹ cô bé khiến người xem thật sự đau lòng: “Trên thế giới này có nhiều đứa trẻ như vậy, tại sao con gái tôi lại phải gánh chịu chuyện này. Nếu như tất cả các đứa trẻ khác cũng gặp chuyện tương tự thì tốt rồi. Như vậy không chỉ con gái tôi bị chú ý”. Nghe có vẻ độc ác quá phải không, nhưng thật sự em cũng đã có suy nghĩ như vậy. Thế giới này nhiều người như vậy. Tại sao lại là em. Tại sao không phải là một ai khác. Tại sao không phải là tất cả mọi người. Tại sao không phải là không có một ai. Tại sao lại chọn em? Cuộc đời này sao lại không công bằng như vậy? Chắc em kể khổ nhiều quá thì phải. Em cũng muốn mình được sống là chính mình, lạc quan, vui vẻ, vô tư một chút. Em đăng ký tham gia chương trình là mong rằng nếu may mắn được chọn thì em có thể thay đổi được phần nào bản thân, thay đổi được ngoại hình, thay đổi được những suy nghĩ tiêu cực. Từ đó có thêm chút tự tin để sống vui vẻ và hòa nhập hơn. Ước mơ của em không phải là không có, cũng không phải là em không biết, em có nhiều mơ ước lắm, chỉ là luôn giữ ở trong lòng. Và rất mong một ngày nào đó có thể thực hiện được một trong những niềm mơ ước ấy. Thời còn đi học, em thích học nhất là môn Tiếng Anh. Lúc đó nghĩ rằng sau này lớn lên nhất định sẽ làm một việc gì đó liên quan đến Tiếng Anh. Nhưng suy nghĩ và việc thực hiện không phải lúc nào cũng thống nhất và cũng không phải là dễ dàng. Khoảng thời gian sau nghỉ học, em không định hướng được là bản thân thật sự thích làm gì, và sẽ làm gì, không lẽ cứ đi làm công nhân thế này mãi. Có một lần em đi đến tiệm mua bánh kem về cho mẹ nhân ngày 08/03. Em nhìn những chiếc bánh và thật sự thấy rất thích. Em nghĩ rằng nếu có thể tự tay làm ra những chiếc bánh xinh đẹp thế này thì thật tuyệt vời. Nhưng mơ ước có lẽ chỉ là những suy nghĩ trong đầu chứ không thể thực hiện được. Vì cuộc sống này có quá nhiều thứ khắc nghiệt ngăn cản một con người tìm đường chạm tới ước mơ của họ. Em vẫn đang cố gắng đi làm để kiếm tiền phụ giúp cho ba mẹ và em gái đi học ở quê. Vì hoàn cảnh gia đình khó khăn nên việc sẽ kiếm tiền đi phẫu thuật thẩm mỹ là điều em chưa từng nghĩ tới. Ba mẹ làm lụng vất vả, tuổi cũng đã cao. Trang trải cuộc sống hằng ngày còn chật vật thì sao em dám nghĩ đến việc thẩm mỹ. Nếu như em may mắn được các bác sĩ chọn để phẫu thuật thẩm mỹ thì đó thật sự là điều hạnh phúc và tuyệt vời đối với em. Em không biết lúc đó cảm giác sẽ như thế nào, em thật sự không dám nghĩ tới. Nếu được phẫu thuật thẩm mỹ thay đổi ngoại hình, em về sau cũng không có mơ ước hay mong muốn gì lớn lao. Vì chỉ việc được thay đổi cũng đã là mong muốn lớn nhất đối với em rồi. Em sẽ thực hiện những điều ước đơn giản của em. Em có thể tự tin hơn trong cuộc sống, sống lạc quan, vui vẻ, cởi mở và tiếp xúc với mọi người nhiều hơn, sẽ bớt tự ti, e dè, ngại ngùng. Có thể làm những việc mà em thích. Em sẽ học Tiếng Anh – môn ngoại ngữ yêu thích của em. Em sẽ học làm bánh. Em muốn trở thành một người thợ làm bánh, có thể tự tay làm ra những chiếc bánh mà mình thích, tự tay tạo ra những chiếc bánh có hình dạng, mùi vị khác nhau, làm ra những chiếc bánh ngon, đẹp mắt cho gia đình và bạn bè thưởng thức. Mặc dù em chưa có kiến thức gì về nghề làm bánh, cũng chưa từng làm ra được chiếc bánh nào hoàn chỉnh. Nhưng em tin rằng nếu đó là mơ ước và bản thân có đam mê thì chắc chắn sẽ làm được. Có thể tự tay làm ra một chiếc bánh, có một chút tỉ mỉ, khéo léo, kiên nhẫn, sáng tạo, mong chờ và sau cùng là thấy được thành quả do chính mình tạo thì quả là rất tuyệt vời. Làm bánh thật sự là một công việc thú vị và ngọt ngào! Rõ ràng là không nên đặt hy vọng quá nhiều vào một điều gì đó, vì nếu lỡ điều đó không xảy ra như những gì ta hy vọng thì thật sự sẽ đau lòng rất nhiều. Nhưng sao em lại đặt nhiều hy vọng vào chương trình này như vậy. Chắc là vì nếu có thể thì cuộc sống của em sẽ được thay đổi. Mong rằng may mắn sẽ gọi tên em. Nhan sắc mới - Khởi đầu mới là chương trình thật sự ý nghĩa, tạo cơ hội giúp nhiều người không may có khiếm khuyết về ngoại hình được thay đổi, có được diện mạo mới, thay đổi tâm hồn, thay đổi suy nghĩ để từ đó dẫn đến những thay đổi lớn hơn trong tương lai, mở ra cánh cửa, con đường mới để họ có cuộc sống tươi đẹp và hạnh phúc hơn. Em rất mong chương trình xem xét cho trường hợp của em, giúp em thay đổi, để không phải e ngại sống khép mình, tự tin hòa nhập hơn với cuộc đời. Dù kết quả có như thế thì em cũng rất cảm ơn chương trình đã cho em cơ hội để có thể nói ra những điều bao lâu nay em cất giấu trong lòng, chưa từng thổ lộ. Em sẽ theo dõi chương trình và hy vọng sẽ có một chút phép màu xảy ra trong cuộc sống hiện thực của em. Cảm ơn đã đọc bài viết của em!
BÌNH CHỌN & CHIA SẺ cho THÍ SINH để họ giành được cơ hội phẫu thuật miễn phí
0 lượt bình chọn
TOP BÌNH CHỌN