Lời đầu tiên em xin gửi đến mọi người, ban tổ chức chương trình Nhan sắc mới khởi đầu mới lời chúc sức khỏe và gặp nhiều thành công.
Em cũng như bao người con gái khác sinh ra là muốn được bình thường có chút diện mạo dễ nhìn. Em sinh ra có khuôn mặt nhỏ, mũi gãy, gương mặt hình lưỡi cày, và đặc biệt là bị móm nặng lúc nói chuyện thì không thấy răng ăn uống gặp nhiều khó khăn. Nên em rất khó mập ạ. Không biết mọi người nghĩ như thế nào khi nhắc đến từ "móm" còn em khi nghe từ đấy là em bắt đầu mặc cảm, tự ti.
Lúc còn là học sinh tiểu học em biết mình không được đẹp không được ưa nhìn như các bạn. Đi học em hay bị bạn bè trêu, ăn uống không dám ăn trước mặt người lạ sợ họ nói mày ăn kiểu gì lạ thế? Không có răng à. Lúc ra về thì bạn trêu em không nói lại chỉ biết nấp sau tường lớp học chờ bạn về rồi em mới về. Lúc ấy cũng biết buồn rồi nhưng vẫn còn trẻ con. Nghĩ đơn giản nó trêu thế rồi hôm sau không trêu nữa.
Chỉ vì tự ti về ngoại hình mà em luôn ngại tiếp xúc với người lạ, ngại giao tiếp, ngại bắt chuyện cho đến bây giờ. Ai thân thiết với em thì em cởi mở cười đùa không ngại ngùng vì mình xấu. Em biết nhiều lúc em buồn em tự ti về nhan sắc của bản thân. Có người khuyên "Cái nết đánh chết cái đẹp" hay đạp lên dư luận mà sống là câu mẹ hay nói với em khi em buồn em tự ti về bản thân. Nhưng em vẫn không thoát khỏi mặc cảm tự ti về mình. Những năm tháng học cấp 2 cấp 3 của em chỉ tập trung vào học với suy nghĩ đơn giản em học thật giỏi thì được mọi người yêu quý. Em đã cố gắng và nỗ lực rất nhiều kết quả những năm tháng ấy em luôn đứng vị trí nhất lớp từ lớp 6 lên lớp 12. Bố mẹ em luôn tự hào về em. Ngày ấy có nhiều bạn khen em học giỏi nhưng em không có chơi thân với các bạn ấy. Trong em luôn có một khoảng cách bản thân tự ti với các bạn. Chúng nó thì đẹp gái. Đôi lúc em cùng thèm thuồng được xinh như chúng nó. Có đứa hỏi em " Thanh bị chất độc màu da cam hả?". Em chỉ cần nghe ai nhắc đến ngoại hình là em buồn, em dễ khóc ngay lập tức. Nhưng lúc ấy em cố cười rồi trả lời "không" vội chạy đi chỗ khác. Ngoại hình một phần cũng ảnh hưởng đến tính cách của con người.
Đứng trước ngưỡng cửa thi Đại học em suy nghĩ nhiều lắm không biết ngành nào không yêu cầu cao về ngoại hình, ngành nào ít tiếp xúc với người lạ. Em thích ngành kinh tế nhưng em sợ yếu tố ngoại hình sẽ ảnh hưởng đến em. Rồi em quyết định chọn ngành Sư phạm Tiểu học để thi vào với suy nghĩ học sinh nhỏ chắc sẽ không nói hay chê bai cô giáo xấu các kiểu, bản thân không bị áp lực nhiều về ngoại hình. Cuối cùng em cũng thi đậu vào ngành Giáo dục Tiểu học ở Trường Đại học Tây Nguyên với số điểm cao nhất lớp ( thủ khoa của lớp). Cô bé 18 tuổi tự ti chưa xa nhà bao giờ ngại tiếp xúc với người lạ. Nhà em ở Gia Lai chọn Đăk Lăk là nơi đi học, cho gần nhà tiết kiệm chi phí cho bố mẹ. Đêm trước khi đi học em tâm sự với mẹ rằng em sợ tiếp xúc một môi trường mới, nhiều người lạ rồi họ có chê con xấu các kiểu không? Em sợ ánh mắt nhìn chằm chằm rồi thì thầm to nhỏ về ngoại hình của bản thân. Mẹ khuyên em nhiều lắm cho em thêm động lực đi học. Em muốn lên học đại học học thật giỏi học cho có cái nghề, thoát khỏi cảnh làm nông tay lấm chân bùn, bán mặt cho đất bán lưng cho trời vất vả như bố mẹ.
Bốn năm học đại học em cũng gặp nhiều chuyện. Cứ nghĩ học thật giỏi là được, nhưng va chạm cuộc sống em mới nhận ra yếu tố ngoại hình rất quan trọng. Người lạ lúc đầu gặp một ai đó họ sẽ có ấn tượng tốt với những người xinh đẹp, giao tiếp tốt. Em cũng muốn được giao tiếp tốt muốn được tự tin thể hiện bản thân mình, nhưng gánh nặng nhan sắc đè nặng trong suy nghĩ. Nhiều người khuyên em nên đi phẫu thuật thẩm mĩ. Em biết mọi người có lòng tốt. Lúc đấy trong em suy nghĩ " mình xấu lắm hả" " mình xấu thật sao". "Tiền đâu mà đi phẫu thuật?"... Nhiều câu hỏi đặt ra trong tâm trí. Em biết nhà em không có chi phí để em đi thẩm mỹ, đó là điều rất khó. Bố mẹ nghèo, lớn tuổi nuôi 3 chị em ăn học. Bố mẹ đã tạo điều kiện cho em được học lên cao là rất khó rồi nói gì đến phẫu thuật thẩm mĩ. Những ngày đầu em đi kiến tập em đã khóc rất nhiều vì học sinh nói sao cô xấu thế? Mặc cô bị gì mà kỳ vậy? Mặt cô như mặt trăng khuyết? Mặt cô nhỏ thế? Cô không có răng hả cô?.... Lúc đó em chỉ mong về phòng trọ thôi. Em về đóng cửa lại vào phòng tắm khóc nức nở lên như chưa được khóc. Em biết bản thân mình yếu đuối hay khóc. Hay ngày em còn học trên giảng đường có 1 giảng viên dạy anh văn nói với em. Ngoại hình của em như thế này sau rất khó xin việc. Rồi cô ghi sau vở em tên của chương trình phẫu thuật thẩm mỹ miễn phí. Cô nói em nên thử đăng ký để thay đổi diện mạo. Em về tìm hiểu nhưng lúc đấy đã hết hạn nộp hồ sơ. Không những thế lúc đi xin việc làm có nhiều nơi nhìn em mà họ không nhận. Nhiều lúc em mặc cảm nản lắm muốn gục ngã thôi. Những người từng trải sẽ hiểu cảm giác em lúc này.
Em ước mơ mình đi làm để giành tiền được phẫu thuật thẩm mỹ. Với đồng lương gia sư của em thì thời gian để thay đổi chắc xa lắm. Em đã từng đăng kí một chương trình phẫu thuật thẩm mĩ nhưng không được. Những ngày sau đó em cũng buồn, được nhận lời động viên của nhiều người. Em biết mọi người giành tình cảm cho em nhiều. Nhưng khát vọng được thay đổi bạn thân dễ nhìn xinh đẹp thì em vẫn tha thiết mong muốn được một lần phẫu thuật. Em vừa tốt nghiệp ra trường xong em muốn có được 1 cơ hội để đến "Nhan sắc mới khởi đầu mới " . Để bản thân tự tin hơn khi tiếp xúc với người lạ, không còn có những ánh mắt tò mò chăm chăm về gương mặt của em. Em muốn được mặc áo dài đứng trên bục giảng dạy những kiến thức, truyền đạt hết nhiệt huyết của em. Không còn những câu hỏi ngây thơ của học sinh về khuôn mặt của cô nữa. Để tự tin hơn chụp những tấm hình cùng bạn bè không còn phải nhìn thấy bản thân xấu nữa. Để tự tin khi tìm hiểu một ai đó đi đến quãng đời còn lại. Cô gái 22 tuổi ơi! Cố lên rồi mọi chuyện sẽ ổn. Mọi chuyện sẽ qua. Những điều tốt đẹp đang chờ cô gái ở phía trước.
BÌNH CHỌN & CHIA SẺ cho THÍ
SINH để họ giành được cơ hội phẫu thuật miễn phí