Thân chào ban giám khảo của chương trình "Nhan Sắc Mới - Khởi Đầu Mới". Em tên là Nguyễn Thị Hồng Nguyên, 22 tuổi, em đến từ Trà Vinh. Hôm nay, em viết đôi lời để kể về câu chuyện của mình. Nhà em ở một vùng quê xa thị trấn, ba mẹ e làm ruộng, chăn nuôi nhỏ quanh năm nuôi 4 chị em ăn học. Em là con gái thứ trong nhà. Từ khi sinh ra, em may mắn có cơ thể bình thường như bao bé gái khác. Đến năm em 15 tuổi, có một lần trong khi ăn uống, em bị sái quai hàm rất đau. Em bị đau hàm trong hơn một tháng, trong lúc đó khớp hàm bên trái rất đau, nhai thức ăn cũng đau, nói chuyện cũng đau, lúc nhai sẽ nghe cả tiếng cụp cụp ở bên khớp trái, và hầu như e không thể há miệng lớn được, thỉnh thoảng em còn bị sốt nhẹ. Vì nhà ở quê, em còn nhỏ chưa nhận thức được, ba mẹ thì làm nông quanh năm không có hiểu biết nhiều, nên suốt thời gian đó, em chỉ biết mua thuốc giảm đau uống và cố gắng ăn chậm nhai khẽ để bệnh mau hết. Trong suốt thời gian đầu bị đau hàm, việc học hành và sinh hoạt của em thay đổi rất nhiều, em bị sụt ký thấy rõ do ăn ngủ không được. May thay, sau đó hàm của em cũng hết đau, nhưng khi nhai vẫn nghe tiếng động cụp cụp, điều này vẫn làm em lo lắng rất nhiều. Mãi sau đó những khi lỡ nhai thức ăn cứng quá em lại bị đau, nhưng chỉ trong 1-2 ngày sẽ tự hết. Mãi đến khi em 18 tuổi, thì khi nhai mới không còn nghe tiếng động bên trong nữa. Lúc này, em vui lắm vì em nghĩ rằng chắc là bệnh của mình đã hết rồi. Nhưng không, tình cờ trong một lần soi gương, em phát hiện, miệng của em không còn bị móm như lúc trước nữa. Từ nhỏ, miệng em đã móm bẩm sinh, cười cũng không được đẹp, nên em rất ích khi cười tươi. Đến khi, em nhe răng thử thì em thấy hàm của em nó bị lệch sang bên trái một ít. Sau đó, gia đình em đưa em đi khám chỗ một bác sĩ có tiếng về răng ở Thành phố Trà Vinh. Khám xong, bác sĩ bảo ba mẹ nên cho em lên khám ở Sài Gòn, chứ ở đây không làm được đâu, bác sĩ bảo nên đi làm cho sớm, khi đó em 19 tuổi và đang học đại học. Lúc này, cả gia đình em đều bất lực, cứ thế cho qua thôi, vì không có nhiều tiền cũng không có nhiều hiểu biết. Kể từ ngày đó, em thấy ba mẹ em đã cố gắng làm lụng gấp đôi để dành tiền cho em đi trị bệnh. Hàm của em thì ngày càng lệch nhiều và không có dấu hiệu dừng. Từ khi biết mình mắc bệnh, em mất hẳn sự tự tin, và hầu như rất ít cười, em cứ đi học rồi về nhà trọ thôi. Những khi trò chuyện với người khác, em cũng thấy rất ngại ngùng, e dè, vì khuôn miệng của mình không được ưa nhìn. Em may mắn là không bị mọi người xung quanh chọc ghẹo, kì thị, nhưng bất cứ ai nhìn vào cũng sẽ thấy được khuyết điểm trên khuôn mặt của em cả. Nhìn những cô gái khác, khi cười rất xinh đẹp và dễ thương, em cảm thấy rất tự ti và suy sụp rất nhiều. Đến tuổi này, em cũng không dùng son khi ra đường, vì càng để lộ nhiều khuyết điểm hơn. Trong khi, môi trường em đang theo học rất năng động và nhiều cơ hội tốt. Khiếm khuyết của cơ thể, sẽ có thể cản trở em rất nhiều trong con đường tương lai sắp tới. Là phận con gái, sinh ra đã là phái yếu, nên cần phải thông minh, may mắn và xinh đẹp nữa. Em muốn mình được thoát ra khỏi nỗi ám ảnh của bản thân. Vì vậy, em viết tâm thư này mong được chương trình có thể giúp đỡ em để em có thể lấy lại tinh thần và sự tự tin cho mình.
BÌNH CHỌN & CHIA SẺ cho THÍ
SINH để họ giành được cơ hội phẫu thuật miễn phí